Vốn dĩ Tần Minh không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng vừa nãy anh bị đám người kia trào phúng như vậy thì anh cũng rất vui lòng giả vờ trâu bò một lúc.
Anh đưa tay ra ôm lấy phần eo thon thả của Lâm Vũ Nhu, đắc chí rời đi, trước khi đi còn nói:
“Nhìn đi, tôi đâu có nói dối mọi người. Một người thật thà như tôi thì nói dối làm gì chứ.
Đúng là tôi có một người bạn gái xinh đẹp thế này, vậy nên tôi cũng chẳng có hứng thú với cô gái của... à không, đúng hơn là cô gái mà cậu vẫn còn chưa tán được. Ok?”
Sau đó Tần Minh cố bước chân điệu đà nhất có thể, vênh váo rời khỏi lớp.
Lâm Vũ Nhu cười trộm nói với anh: “Anh đúng là kiểu người dễ thu hút sự xui xẻo. Đi đến đâu cũng gây chuyện được.
Minh thấy rất oan, vội đáp:
“Tôi có làm gì đầu, do người ta có chứng ảo tưởng mình là nạn nhân ấy chứ, cứ coi tôi là tình địch suốt. Đây, từ giờ đến lúc người nhà họ Tôn đến cầu cứu tôi thì tôi sẽ không gặp chuyện gì nữa. Cô tin không?”
“Triệu Chính Ngôn, anh là đồ khốn nạn!”
Bỗng nhiên bên đường xuất hiện ba chiếc xe con màu đen, dừng thành hình tam giác, chặn kín đường đi của Tân Minh lại.
Sau đó lại bất ngờ xuất hiện Bạch Tỉnh Thần và Bạch Minh Vũ, và mấy người tay chân của họ. Đám người đó lập tức đứng quây quanh Tần Minh và Lâm Vũ Nhu.
“Trả tiền, trả tiền của ông đây!”
Bạch Tĩnh Thần tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127417/chuong-719.html