Anh chỉ vào bản đồ nói: "Tôi muốn quyền khai thác của cả hai mỏ dầu và một mỏ đất hiếm này"
"Hả? Cậu muốn cả sao?"
Tống Dĩnh không hiểu ý của Tần Minh. Nếu là hợp tác thương nghiệp đàng hoàng, chính khách của nước bọn họ làm sao có thể nhường lại miếng bánh lớn như vậy? Nếu bọn họ cứng rắn xông tới, quân đội chính quy của đối phương sẽ xem bọn họ là người xâm lược, đến lúc đó chi phí quân đội sẽ tăng lên lại còn danh không chính ngôn không thuận.
Tần Minh nói: "Sau khi chúng ta xử lý quân phản loạn sẽ tìm một nhóm người giả mạo quân phản loạn khống chế ba chỗ đó, ban ngày làm việc, buổi tối xuất hàng, như vậy đất hiếm và dầu mỏ đều là của chúng ta. Còn về phần nhà họ Tần cũ, cô trao đổi với bọn họ nói mỏ dầu đã bị chúng ta khống chế, bọn họ chẳng những cần phải người qua làm việc, còn phải chia một nửa lãi cho chúng ta, nếu không chia thì chẳng có phần gì cho bọn họ nữa."
"Nếu nhà họ Tần cũ tố cáo với chính quyền Merial, chúng ta lại tranh cãi với bọn họ và kéo dài càng lâu càng tốt, qua ba năm, bảy năm lại nói sau. Trong thời gian này, chúng ta có thể kiếm được chừng nào hay chừng đó."
"Nếu cục diện ổn định, chúng ta sẽ bồi dưỡng cho quân phản loạn và người của phe chống đối lên nắm chính quyền, chúng ta vừa khai thác dầu và đất hiếm vừa để quân phản loạn kiếm tiền cho mình.
Sau đó, chúng ta nâng đỡ một công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127403/chuong-705.html