Tần Minh hờ hững cười: “Ồ? Anh ba Tôn có vẻ không phục, hay là chúng ta cược?”
Tần Minh giơ một ngón tay lên nói: "Đừng nói tới việc tìm ra người gây bất lợi cho nhà họ Tôn các ông, chuyện như thế không khó. Tôi sẽ làm phép giúp các ông hóa giải kiếp nạn này. Còn về phần thưởng tương ứng, nhà họ Tôn các ông lại nợ tôi một lời hứa. Đồng thời sau này anh ba Tôn nhìn thấy tôi lại gọi tôi một tiếng đại ca, thế nào?"
Tôn Nhân Binh nhếch môi nói: "Cậu thanh niên, tự tin là chuyện tốt nhưng ăn nói linh tinh chính là quá tự cao tự đại. Nếu cậu không phải là học trò của Trương chân nhân, tôi sẽ không đứng đây nghe cậu nói nhảm đâu.
Tần Minh nghiêng đầu qua: "Sao vậy? Anh ba Tôn không dám đánh cược à? Ông cụ Tôn, ông xem có có nhận lời không? Tôi không thể thay mặt sư phụ tôi nhận món quà này nhưng ông tin tưởng tôi thì cứ giao chuyện này cho tôi làm
Ông cụ Tôn im lặng. Mình nên lựa chọn thế nào đây?
Tần Minh còn trẻ, nghe nói mới được Trương Toàn Chân nhận làm học trò gần đây, nhìn thế nào cũng ít kinh nghiệm. Nếu để cậu ta xử lý những sự kiện xã hội phức tạp như vậy, chẳng may làm không tốt sẽ kéo nhà họ Tôn vào tình cảnh hối hận cũng không quay đầu lại được.
Nhưng nhà họ Tôn đã tìm không ít người, trước mắt Trương Toàn Chân là đối tượng mà bọn họ muốn lôi kéo nhất lại không tìm được, vốn định thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127398/chuong-700.html