Chương trước
Chương sau
Triệu Tụng Lễ lập tức thay đổi thái độ, nói: "Con trai à, nhà họ Tôn là danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh, họ mời con đến chơi là niềm vinh hạnh, ông của con mà biết cũng sẽ vinh dự theo. Con nói linh tinh gì đó"
"Ầy... Vừa rồi ba nói chuyện hơi xúc động, con đừng để ý, ba xin lỗi con"
"Chính Đình, Nhược Thi, các con cũng xin lỗi đi, nói cái gì vậy hả, người một nhà cả mà.

Triệu Chính Đình tỏ vẻ không phục, vô cùng khó chịu, làm gì có chuyện anh ta xin lỗi đồ vô dụng này?

Nhưng ba đã yêu cầu vậy thì anh ta cũng không chống đối được, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi em hai, vừa, vừa rồi anh nói sai, em đừng trách anh"

Triệu Nhược Thi cũng muốn xin lỗi, Tần Minh xua tay nói: "Đừng xin lỗi, tôi không giận đâu. Tôi cũng không có ý định giúp mọi người. Dù sao tôi bị lôi tới đồn cảnh sát mấy người cũng không thèm quan tâm, đúng không? Tôi đến nhà họ Tôn là vì chị Thường Hi mời, mấy người đừng đi vào cùng, tôi cũng bớt bực bội.


Tần Mặc nhướng mày, trên khuôn mặt đẹp đẽ nở nụ cười dịu dàng, bà ta nói: "Con trai à, con giận ba con không quan tâm con đúng không. Con hiểu lầm rồi, thật ra ba con còn mắng mẹ cơ, mẹ cũng đi tìm con ngay đẩy thôi? Con cũng biết bây giờ ba con làm ăn gặp khó khăn, con đừng cứng đầu thế."

Triệu Tụng Lễ vô cùng bực bội, người như ông ta bình thường dạy con vô cùng nghiêm khắc.

Hôm nay ông ta lại không thể không cúi đầu với "con trai", nếu cứ cãi nhau thì thật sự không có cơ hội bước vào nhà họ Tôn.

Tần Minh vẫn lắc đầu, nói: "Không, mấy người đừng mơ đi vào cùng tôi. Thầy tôi bảo ai làm khó tôi thì tôi làm khó lại người đó. Chị Thường Hi, chúng ta đi thôi"

Tần Minh xoay người bước đi dứt khoát, dù sao cũng không phải ba mẹ anh, thèm mà quan tâm.

Ngay cả Tần Mặc đang thuyết phục cũng ngạc nhiên, đứa con trai này không cần cả mẹ nữa à?

Anh muốn tạo ra một "Triệu Chính Ngôn hoàn toàn mới", ngông nghênh nhưng có bản lĩnh, Triệu Tụng Lễ không được Triệu Trinh ưu ái, anh muốn gặp được Triệu Trinh thì phải vượt qua đứa con riêng Triệu Tụng Lễ này mới được.

Còn chuyện làm ăn của Triệu Tụng Lễ thì gấp cái gì, Tần Minh là người giàu nhất thế giới, anh biết tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ có thế lực và lính đánh thuê hùng hậu ở châu Phi, còn có một trụ sở quân sự, tập đoàn vận chuyển càng không ít nên đây chỉ là chuyện nhỏ.

Tần Minh cứ thế đi vào cùng Tôn Thường Hi.

Sau khi hai người đi vào, vệ sĩ áo đen nhà họ Tôn lại chặn cửa, không nói câu nào, vô cùng nghiêm túc. "Ba, mẹ, nó, nó, nó quá đáng quá. Triệu Chính Đình chửi ầm lên: "Trước kia ba mẹ đối xử với nó tốt như vậy mà giờ thì thế nào?

Đúng là nuôi một kẻ ăn cháo đá bát.
Một kẻ vô dụng như nó giờ có Trương chân nhân làm chỗ dựa nên không coi ai ra gì đấy à?
Nhà họ Tôn muốn gặp nó ư?
Bọn họ chỉ muốn thông qua nó lôi kéo Trương chân nhân thôi.
Dù sao ai cũng biết Trương chân nhân vô cùng có năng lực, xử lý được mọi chuyện, tính toán rất chuẩn.

Triệu Tụng Lễ im lặng đứng nguyên tại chỗ, trong lòng vẫn chưa dám tin, người vợ Tần Mặc bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng ông ta, nói:
"Chồng à ông bớt giận đi, thằng bé Chính Ngôn chắc được Trương chân nhân làm phép, nghĩ thông nên tính cách cũng thay đổi. Bây giờ nó hơi ngỗ nghịch thôi. Vừa rồi chúng ta đối xử với nó như vậy ở khách sạn, trong lòng nó cũng bực chứ"

Triệu Chính Đình bất mãn nói:
"Mẹ, vậy nó cũng không được phát cáu trước mặt bao người chứ, nó tưởng nó là ai? Ai nuôi nó suốt bao năm qua? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Vẫn phải chờ tiếp à?"

Triệu Tụng Lễ liếm môi, nói: "Xem ra thật sự phải tìm ông ấy rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.