Tuy bà ta không thân với Tần Mặc, nhưng cùng là nhà giàu, thường xuyên qua lại nên bà ta cũng biết hai người là mẹ con.
Tần Mặc nghe thấy vậy thì lập tức không vui, nói: "Tiểu Ngôn, con nói vớ vẩn gì thế! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự lập phải không?"
Tần Minh nói với vẻ hờ hững: "Được thôi. Dù sao con có thể sống một mình ư? Có cần trả lại phí nuôi dưỡng mấy năm qua không? Chị Thường Hi, em thật sự không lừa gạt tiền, em diễn lại trò bỗng dưng biến ra một tỷ cho chị xem nhé."
Tôn Thường Hi nói: "Ăn nói cho tử tế vào. Cậu vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi đâu, đừng vớ vẩn với tôi"
Tôn Nguyệt nhận ra hai mẹ con đang giận dỗi, bèn làm "người hòa giải", nói: "Cô Tần, ba tôi thường xuyên nhắc đến đại sư Triệu, tôi mời đại sư Triệu đến nhà chúng tôi làm khách, cô cũng tới nhé?"
Tần Mặc mừng rỡ, đúng là mẹ quý nhờ con, đây là thời điểm nhà họ Triệu cần nhà họ Tôn giúp đỡ, bèn vội vàng gật đầu nói: "Được, Tiểu Ngôn, ngồi xe mẹ đi."
Tần Minh liếc một cái, lên xe Tần Mặc.
Đối với người mẹ đê tiện này, Tần Minh cũng chỉ có thể làm theo cho có lệ.
Trên đường đi nói chuyện câu được câu chăng, mọi thay đổi cứ đổ cho Trương Toàn Chân là được, dù sao Triệu Chính Ngôn cũng biến mất một tháng, cứ coi như đi theo Trương Toàn Chân rèn luyện đi.
Hai chiếc xe con một trước một sau đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127387/chuong-689.html