Tần Minh nói: “Bây giờ nam nữ bình đẳng, các người đặt bẫy trước, tôi cũng chịu thiệt thòi đấy nhé? Vả lại, tiền của tôi không đủ để các người sống cuộc sống thoải mái? Không giúp thổ trại Lâm Thị vượt qua khủng hoảng? Không cứu mạng Lâm Viễn Vọng?”
“Thật vậy, nếu không phải cậu Tần có ân tình lớn với nhà họ Lâm chúng tôi thì tối qua chúng tôi đã ra tay rồi.”
Chị Bạch Anh nói: “Nhưng mấy chục tỷ đó xem như sính lễ của Vũ Nhu nhà chúng tôi. Cậu Tần, chắc chắn thân phận trong tương lai của cậu không thấp, nếu cậu không thích Vũ Nhu vậy thì năm năm sau ly hôn và cưới vợ khác, cậu tự chọn đi”
Tần Minh lập tức nổi giận, bà già chết tiệt này suy nghĩ viển vông. Đệch! Lâm Vũ Nhu nạm kim cương hay sao? Ngủ một lần là mấy chục tỷ, nằm mơ đi, hợp đồng đã viết rõ, giấy trắng mực đen, có lãi suất, có quyền ưu tiên mua trùng độc của nhà họ Lâm các người, đừng hòng chối.
Chị Bạch Anh thất vọng lắc đầu, nói: “Có lẽ cậu Trần có điều không biết, Vũ Nhu rất đặc biệt, nhà họ Lâm chúng tôi bao năm qua chỉ có con bé là cao thủ trùng độc giỏi nhất, nếu con bé không phải con gái thì tương lai nhà họ Lâm sẽ do con bé thừa kế rồi.
Bao nhiêu người yêu thích Vũ Nhu nhà chúng tôi chứ. Vốn dĩ chỉ có gia tộc giàu có thế giới như nhà họ Tần ở Thượng Hải mới có thể xứng với con bé.
Nhưng cậu lấy đi sự trong trắng của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127372/chuong-674.html