Một lúc lâu sau hai người mới tách ra rồi nhìn nhau, cả hai thở hổn hển không nói tiếng nào, bởi vì trong phòng mở hệ thống sưởi nên cảm thấy hơi nóng.
Hoàng Thư Đồng mơ màng nhìn Tần Minh, nói: “Thế này thế này không ổn lắm, anh vừa chữa khỏi, làm như vậy liệu có xảy ra vấn đề gì rồi lại tái phát không?”
Tần Minh nhìn người đẹp đè dưới người, anh đã không thể khống chế được lý trí, nói: “Có thể có chuyện gì chứ?”
Hoàng Thư Đồng thẹn thùng che miệng, yếu ớt nói: "Nhưng tôi... mấy hôm nay tôi tới tháng, không tiện”
Tần Minh nghe thế thì ngọn lửa lập tức bị dập tắt, cơ thể cô không tiện vậy cô còn trêu chọc tôi làm gì?
Hoàng Thư Đồng thấy Tần Minh có vẻ không vui thì nói: “Tôi... tôi chỉ lo cho anh. Tôi đã thế này rồi anh còn không hài lòng sao?”
Tần Minh gãi đầu, cơ thể Hoàng Thư Đồng không tiện cũng khiến anh bình tĩnh lại, phải kiềm cương ngựa bên bờ vực thẳm.
Anh nói: “Khụ khụ, hài lòng, hài lòng rồi. Là tôi không tốt, yêu cầu quá đáng rồi. Bệnh này của tôi chữa khỏi đã mãn nguyện rồi.”
Hai người mặc quần áo, Tần Minh đi tắm để bình tĩnh lại.
Lúc quay lại thì Hoàng Thư Đồng đã mệt mỏi ngủ rồi, dù sao thì hôm nay cô ta quay phim đến khuya, còn bị Tần Minh giày vò một trận.
Tần Minh bình tĩnh lại, anh hơi cảm kích vì Hoàng Thư Đồng đã kịp thời ngăn anh, không để anh mắc thêm sai lầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127370/chuong-672.html