Tần Minh nghe thấy câu này thì lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, anh vội vàng đẩy người phụ nữ trong lòng ra, trợn tròn mắt nhìn Lâm Vũ Nhu, vừa nói vừa ngừng:
“Cô không phải Hải Đường!"
Lâm Vũ Nhu nghiêng đầu bật cười một cách gian ác, mang theo vẻ ngông cuồng đặc biệt cùng sự phẫn nộ, xen lẫn cả nỗi chua xót và bất lực:
“Anh không phải Triệu Chính Ngôn Anh chính là người đàn ông hôm đó đã thay Tần Trọng Bách đi xem mắt với tôi trong lâu đài cổ nước Đức, sau đó chiếm được cơ thể tồi rồi biến mất! Tôi đã khổ cực biết bao mới tìm được anh.”
Lâm Vũ Nhu vừa nói vừa xé lớp đắp dịch dụng hóa trang trên mặt xuống, diện mạo vốn có của cô ta nhanh chóng lộ ra.
Tần Minh hít sâu một hơi, má nó, chẳng trách mùi nước hoa lại không giống, hóa ra người này là Lâm Vũ Nhu
Tần Minh nhíu mày, chất vấn: “Nhiếp Hải Đường đâu?"
Lâm Vũ Nhu lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô ta đang an toàn ngủ trong phòng tôi. Anh yên tâm đi, chuyện này không liên quan gì đến cô ta, đây là chuyện giữa tôi và anh! Anh tên là gì?”
Tần Minh không đợi Lâm Vũ Nhu nói xong mà bất thình lình nhào đến, đè Lâm Vũ Nhu ngã xuống giường.
“Ưm ~ Á! Anh buông tôi ra!”
Lâm Vũ Nhu đột nhiên bị đẩy ngã, còn bị Tần Minh khống chế, cô ta lập tức cất giọng mắng mỏ.
Tần Minh đầu có chịu, thấy cô ta phản kháng, anh lập tức trở tay giữ chặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127362/chuong-664.html