Chương trước
Chương sau
Nhóm Lưu Tuyết Lệ nghe vậy đều ngoan ngoãn chuẩn bị quay về. Tuy nhiên trước khi đi, lúc họ đi qua chỗ Hoàng Thư Đồng, ba cô gái ngăn trở tầm mắt của mọi người và một cô gái trong số đó thuận tay lần mò túi xách của Hoàng Thư Đồng.

Ăn trộm đấy à?

Tần Minh thấy cảnh ấy lại cảm thấy không phải, những người này cần gì phải mạo hiểm vứt bỏ tương lai của mình chỉ vì một chiếc túi xách tay mấy trăm nghìn.

E rằng họ muốn biết một ít tin tức riêng tư của Hoàng Thư Đồng, mà mục đích là gì?

Lẽ nào để khi chiếu chương trình này thì tung tin, bôi nhọ cô ta, từ đó tự mình làm nhân vật chính, debut vị trí center?

Chuyện trong giới giải trí rất phức tạp, Tần Minh không hiểu lắm, nhưng thường nghe bạn bè nói đủ thứ chuyện kỳ lạ cùng với lý do xảy ra những chuyện đó, mục đích đều là để nổi tiếng. Rất nhiều người có thể làm bất cứ việc gì để được nổi tiếng và trèo lên cao.

Tần Minh sải bước đi nhanh đến và quát lên: "Khoan đã, đứng lại.

Sự xuất hiện đột ngột của Tần Minh làm mọi người sửng sốt, người này là người vừa phát đám trong trong lúc quay phần bắt chước đây mà? “Anh là ai? Anh có tư cách gì mà không cho bọn tôi đi?”
Lưu Tuyết Lệ nhưởng mày, cô ta không nhận ra Tần Minh bởi vì đã qua một thời gian kể từ lần gặp mặt trước đó, hơn nữa lúc đó cô ta cũng không để tâm đến anh.


Tuy cảm thấy quen mặt, có ấn tượng nhưng lại không nhớ ra được.

Đạo diễn cũng cau mày, nói: “Anh kia, sao anh lại chạy vào đây, làm gì thế hả? Anh là người thân của Hoàng Thư Đồng à?”

Tần Minh nói: “Tôi là gì của cô ấy à? Này, tôi là gì của cô?”

Hoàng Thư Đồng nghe thấy Tần Minh nói thế thì giận lắm, cô ta nói với giọng bực tức: “Anh với tôi chẳng có quan hệ gì cả, anh đi đi cho tôi. Anh đến đây làm gì? Để mất mặt à?”

Mấy người Lưu Tuyết Lệ tỏ ra hống hách: “Anh có tư cách gì mà không cho bọn tôi đi ha?" “Đúng vậy, anh nghĩ mình là ai?" “Được rồi, về chờ thôi, dù sao người ta cũng khinh mình mà

Tần Minh cầm một chiếc ghế bên cạnh lên ném về phía đó, rồi nói: “Tôi nói là không được đi, đợi tôi báo cảnh sát mới đi được, dẫu sao ở đây có kẻ trộm.

Hoàng Thư Đông nghe thể thì tức giận hơn: “Triệu Chính Ngôn, anh làm trò đủ chưa? Ở đây làm gì có trộm? Anh đừng gây rối nữa có được không hả?"

Tần Minh phát cáu, người phụ nữ này đau đến mức hỏng đầu óc luôn rồi à? Sao lại nổi giận với anh thế chứ?
“Lát nữa cô đừng hối hận.”
Tần Minh nói xong thì xông lên, ngay lập tức giơ tay phải của cô nàng trộm cắp đang định vứt túi xách đi lên và nói: “Á à, giờ lại muốn vứt đi à? Muộn rồi.” “Á!” Cô nàng đó kêu lên, cổ tay đau đớn, nhưng quả thật cô ta đang cầm túi xách của Hoàng Thư Đồng. “Ớ?"
Mọi người kinh ngạc, nữ trợ lý của Hoàng Thư Đồng vội tiến lên, nói:
“Đây là túi xách của Tiểu Đồng nhà chúng tôi, sao cô lại cầm nó ?"

Cô nàng kia vội vàng giải thích: “Không phải, vừa rồi nó rơi xuống đất, tôi đang định nhặt lên thôi.”

Lưu Tuyết Lệ nói ngay: “Đúng vậy, bọn tôi tốt bụng giúp cô nhặt lên mà thôi, đúng là không biết lòng người tốt, lại còn vu oan ngược lại bọn tôi. Trả túi cho cô đấy, chúng ta đi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.