Trong lúc Tần Minh đang do dự, rầu rĩ, Bạch
Minh Vũ đã trở về.
Bạch Minh Vũ thấy Tần Minh do dự thì cười to nói: "Ha ha ha, Triệu Chính Ngôn, thằng vô dụng nhà cậu bị anh họ tôi vạch trần à? Làm ảo thuật gì chứ, cậu thật sự tưởng mình là thần à? Cậu còn không phải là một thằng vô dụng sao?"
Tần Minh nghe vậy lập tức nổi giận nói: "Nếu các anh cứ thách thức mà tôi không nhận lời thì chẳng phải đã bôi nhọ danh hiệu của Trương chân nhân sư phụ tôi sao?"
Tần Minh cũng căm tức. Anh còn không trừng trị được đảm tép riu này sao? Anh không nổi giận thì tưởng anh là Triệu Chính Ngôn chắc?
Mỗi người đều mong chờ được nhìn thấy Tần Minh bị mất mặt, thật sự tưởng anh không biết nóng nảy à?
Tần Minh đặt một tay ra sau lưng, nói với vẻ khí thế: "Nếu muốn tôi làm cho tiền biến mất, còn phải che ống kính tránh tình nghi có gian lận cũng được thôi, nhưng tiền do tôi biến ra từ trong không trung chính là Thiên đức mà tôi tích góp được. Trong bữa dạ tiệc từ thiện hôm nay, tôi thích làm từ thiện cũng muốn cho mọi người cùng vui vẻ. Dù sao tôi cũng là người xuất gia, tổn hại tiền của người khác sẽ khiến cho trời đất oán giận, sẽ bị giảm tuổi thọ. Nhưng nếu các anh cứ nhất quyết hùng hổ dọa người, muốn ép tôi trừ tiền, để thuyết phục ba kẻ tầm thường ngu muội không biết gì như các anh, tôi cũng đành nhịn xuống. Vậy mời ba người đặt tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127316/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.