Nhưng cô ta lại thấy khá lạ, bởi vì sau khi hai người đính hôn, Hoàng Thư Đồng chưa bao giờ thấy Triệu Chính Ngôn nói câu nào giận dỗi cô ta cả, thậm chí chưa bao giờ nhắn mặt. Lúc nào cũng yếu đuối, xin lỗi rồi rời đi, có thể nói là yếu đuối nhu nhược.
Tối nay Triệu Chính Ngôn mang đến cho cô ta quá nhiều cảm giác mới lạ.
Cô ta lau vết dầu trên mặt và nước bọt lúc Tần Minh mút ngón tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hoàng Thư Đồng cắn môi, thì thầm: "Tôi cứ ngỡ anh đã bái Trương chân nhân làm thầy, có tiến bộ, kết quả là lấy tên tuổi của Trương chân nhân ra để bịa đặt lừa gạt. Anh biết trong giới nhà giàu phía Bắc chúng tôi, tên của Trương chân nhân đại diện cho thứ gì không?"
Tần Minh nhớ đến lão già Trương Toàn Chân kia, suốt ngày cợt nhả bày mưu hại người khác, anh tức giận nói: "Có quỷ mới biết đại diện cho thứ gì. Dù sao tôi cũng không có cảm tình với ông già đó. Nếu không bái làm thầy thì tôi đã ném ông ta đến Châu Giang cho cá ăn từ lâu rồi." "Sao anh lại nói Trương chân nhân như vậy?" Hoàng Thư Đồng đứng bên cạnh dạy dỗ: "Nếu không nhờ tên tuổi của Trương chân nhân thì ban nãy lúc anh làm loạn như vậy, anh đã bị người ta đánh lâu rồi. Triệu Chính Ngôn, anh biết ba mẹ anh đã trả giá vì anh nhiều đến nhường nào không? Anh suốt ngày không...
Tần Minh mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, tôi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127301/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.