Chương trước
Chương sau
Vòng eo thon thả, đôi tay mềm mại như không xương, bờ vai như ngọc, hai chân thon dài, dáng vẻ thướt tha, không dung tục, trong vẻ thanh tú lộ ra khí chất khác biệt.

Hai người phụ nữ mỗi người một vẻ và toát lên khí chất riêng, nhưng lúc này trong lòng Tần Minh chỉ có Nhiếp Hải Đường Anh cảm thấy hai người phụ nữ này không đẹp bằng Nhiếp Hải Đường, cho dù Nhiếp Hải Đường chỉ mặc đồ chợ thì trong lòng Tần Minh cũng cảm thấy cô là đẹp nhất.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Bạch Ngọc Thuần bảo: “Anh, lần đầu tiên em tham gia kiểu sự kiện này, phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới hợp?”

Người đàn ông nói: “Chẳng phải ba cho em hai triệu à? Em thích tiêu thế nào thì tiêu, tóm lại không thể làm mất danh tiếng của nhà họ Bạch chúng ta được. Chúng ta có thể so được với các anh em họ hàng đấy, nhắc đến nhà họ Bạch ở Bắc Kinh thì người ta sẽ nghĩ đến chúng ta trước. Ba vất vả kinh doanh nhiều năm mới giúp nhà họ Bạch giành lại chỗ đứng vững chắc ở Bắc Kinh. Em cũng sống ở bên ngoài nhiều năm, cho nên lời nói và hành động phải khác với mọi người.

Bạch Ngọc Thuần như hiểu như không, gật đầu, vậy rốt cuộc tối nay có nên tiêu bao nhiêu tiền mới được?

Cô gái bên cạnh cười nói: “Anh Bạch nghiêm khắc quá, chẳng phải Tiểu Thuần mới quay về mấy tháng thôi sao? Anh phải cho cô ấy thời gian để thích nghi với cuộc sống nhà giàu chứ."

Người đàn ông lên tiếng: “Cô... Thư Đồng này, anh sợ con bé làm sai chuyện gì sẽ khiến ba không vui rồi phạt con bé, thế chẳng phải càng khó chịu hơn sao? Em gái phải chịu phạt vậy thì coi như do người anh trai Bạch Tĩnh Thần này không tốt rồi.”

Ba người nói cười vui vẻ đi đến cửa, đúng lúc đối mặt với Tần Minh.

Hai bên gặp nhau, Tần Minh một lần nữa trải nghiệm cảm giác gọi là gặp lại mà không quen, đổi thân phận rồi, người quen đều phải giả vờ là không quen. “A Triệu Chính Ngôn” Bạch Ngọc Thuần lên tiếng trước: “Cậu cũng ở đây à.

Rất rõ ràng, Bạch Ngọc Thuần giống với Nhiếp Hải Đường, cũng từng xem Triệu Chính Ngôn giống hệt với anh là Tần Minh, sau khi nhận ra mình hiểu lầm thì bình thường rồi. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.c*ом

Tần Minh đang muốn lôi kéo quan hệ để vào trong thì Hoàng Thư Đồng ở bên cạnh không vui, nghiêm mặt nói: “Nghe nói sáng nay anh trở về, không ngờ lại theo đến đây, tôi đi đầu anh đi theo đó à?” “?” Tần Minh tỏ ra không hiểu mô tế gì, mặc dù cảm thấy người đẹp này hơi quen nhưng vẫn không nhớ ra, trong lòng anh lẩm bẩm: "Who the hell are you?"

Bạch Ngọc Thuần ở một bên đùa: “Triệu Chính Ngôn, đến tìm vợ chưa cưới à? Hi hi, thực ra tối này tôi hẹn Thư Đồng rồi.

Tần Minh khựng lại, thì ra người này là vợ chưa cưới của Triệu Chính Ngôn, quả nhiên là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trông còn hơi quen. Tần Minh nhớ ra đã từng xem hình nhưng anh không để tâm nên tất nhiên không nhớ được.

Tần Minh nhớ Nhiếp Hải Đường, anh không màng đến thể diện nữa, vội hỏi: “Tôi không có thiệp mời, giúp tôi đi, tôi sẽ nhớ ân tình này.

Có vẻ Bạch Tỉnh Thần rất ghét Tần Minh, gã cố ý nghiêm mặt nói: "Ngại quá cậu Triệu, thiệp mời của nhà họ Bạch chúng tôi có hạn, có thêm một tấm thiệp đã đưa cho Thư Đồng rồi, không còn dư để cho cậu. Vả lại, tôi cũng không cần ân tình của cậu, ân tình của người như cậu thì có ích gì chứ?”

Tần Minh cau mày, trong câu này có ý châm biếm à? Ông đây đắc tội với anh chỗ nào hả? Anh nhớ lấy cho ông đây.

Hoàng Thư Đồng lên tiếng: “Anh đã đến rồi sao mà sao lại không có thiệp mời? Tôi cũng không có, thiệp mời của tôi là do anh Bạch cho tôi.”

Hoàng Thư Đồng sững sờ, cô ta cắn môi, tức giận đỏ cả mặt, ngón tay run lên: “Anh mắng tôi? Triệu Chính Ngôn, anh dám mắng tôi?”




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.