"Cả hai người đều không đi được!"
"Em gái, cô còn gì để nói không? Giết người đền mạng"
Nhiếp Hải Đường đối mặt với sự tức giận đến từ bốn phía, cô yếu đuối và đáng thương phản bác lại, nói: "Tôi không có, tôi thực sự không có, tôi chỉ thấy ông ấy sắp ngã, không thể nhịn được nên đỡ ông ấy thôi, tôi thực sự không có."
Tần Minh lao tới, chắn trước mặt Nhiếp Hải Đường, tức giận nói: "Câm miệng hết đi. Mấy người có chứng cứ gì không? Trăm miệng nói xói vàng, tam nhân
thành hổ tức là chứng cứ sao? Mấy người đừng làm bậy, đừng thấy cô ấy chỉ có một mình dễ bắt nạt, ông đây còn ở đây này."
Bà Tôn lau nước mắt, giận dữ nói: "Tên nhóc này ăn no dửng mỡ đấy à? Việc này không liên quan đến cậu, cậu xen vào làm gì? Trổ tài làm anh hùng à? Cậu cũng không xem lại mình xem? Tóm lại, ba tôi bị con nhóc này đâm xe máy điện nên bị ngã, cô ta phải đền mạng."
Tần Minh nói: "Để tôi xem, tôi thấy bác sĩ ở bệnh viện này không có năng lực. Tôi sẽ cứu ông ấy"
Mọi người nghe xong lời nói của Tần Minh, đều là ngơ ngác, anh cứu người?
Mọi người thấy Tần Minh mới ngoài hai mươi tuổi, chắc là sinh viên, sao dám nói là cứu người? Sinh viên trường y cũng không thể giỏi hơn bác sĩ chuyên gia ở đây được.
Bác sĩ cấp cứu cũng không vui nói: "Anh bạn trẻ, có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được đâu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127286/chuong-588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.