Nhưng Tần Minh nhanh chóng nhìn thấy cơ hội, đạp một phát trúng bụng của đối phương, đá cho gã đàn em của Hạ Kinh Thư ngã lăn xuống đất, không đứng dậy nổi.
Mà Hạ Kình Thư bị Tần Minh dùng sức bẻ ngón tay lại không ngừng quỳ xuống cho đỡ đau.
Hạ Kình Thư không còn phong độ vừa rồi, tức giận nói: "A, mày thả tay ra, thằng vô dụng nhà mày thả tay ra. Tao cho mày biết, nhà họ Hạ tao không sợ mày đâu."
Tần Minh nhếch môi nói: "Mày không xin lỗi à?"
Hạ Kình Thư tái mặt, nghĩ anh hùng không để ý tới thua thiệt trước mắt, chờ anh ta thả tay ra, mình sẽ trả thù sau, anh ta vội vàng nói: "Được, tạo xin lỗi, tạo xin lỗi, mày mau thả tay ra."
Nhưng Tần Minh cười lạnh với vẻ dữ tợn và đột nhiên dùng sức "rắc" một tiếng, bẻ gãy luôn ngón tay của Hạ Kình Thư.
"A...!" Hạ Kình Thư ôm ngón tay bị bẻ ngoặt ra phía sau, đau tới mức quỳ xuống hết thảm.
Tần Minh vỗ vào mặt gã nói: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì đám con nhà giàu chúng ta còn cần mặt mũi làm gì nữa? Hả? Mày hỏi tạo dựa vào đâu à? Tao cho mày biết, tạo chỉ cần dựa vào bản thân tạo thôi"
Tần Minh nói xong thì đi thẳng vào câu lạc bộ Dạ Tường Vi. Bạn xấu Đỗ Nhất Khôn đứng bên cạnh há hốc mồm nhìn theo anh. Anh ta ôm đầu, cảm thấy khó có thể tin nổi, thì thào tự nói: "Chuyện... chuyện gì thế này? Tiêu rồi, tiêu rồi, Triệu Chính Ngôn lại gây họa rồi."
"Thằng con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127275/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.