Nhiếp Hải Đường cười bảo: “Một cái bánh mì kẹp mười tệ, nó rẻ, tôi không ăn bánh mì kẹp thì ăn gì? Tôi là thần tiên không ăn đồ ăn khói lửa nhân gian à?”
Triệu Chính Ngân đỏ mặt nói: “Cậu... cậu là thần tiên trong lòng tôi. Tôi đến cửa hàng đó nghe ngóng rồi, bà chủ nói cậu xinh đẹp, từ khi cậu bắt đầu giao đồ ăn thì họ làm ăn tốt hơn rất nhiều, bà chủ không muốn để cậu đi, rất nhiều người gọi đồ ăn của quán họ chỉ vì muốn gặp mặt cậu. Có phải gần đây cậu giao đồ ăn thường bị người ta xin wechat và số điện thoại không?”
Nhiếp Hải Đường im lặng chốc lát, bỗng nhiên cô vỗ đùi nói: “Hóa ra là vậy à? Nhưng mà thôi bỏ đi, không có gì quan trọng. Tôi không yếu ớt như vậy, khách nói vài câu quấy rối thì tôi vẫn xử lý được, tôi rất mạnh mẽ, không cần cậu phải lo lắng đâu.”
Đột nhiên Triệu Chính Ngôn đưa một tấm thẻ tới, nói: “Đây là tiền tôi dành dụm mấy năm qua, cho cậu hết”
Nhiếp Hải Đường khựng lại, bực bội nói: "Cậu làm gì thế? Tôi không cần tiền của cậu. Tôi đã nói rồi, Triệu Chính Ngôn, tối với cậu không có khả năng, cậu còn thể này nữa thì đừng trách tôi ra tay với cậu”
Triệu Chính Ngôn vừa nghe đến ra tay thì sợ hãi lập tức rụt cổ rồi lùi lại ba bước, nói với vẻ đáng thương: “Hải Đường, cậu đừng giận, vì tôi sắp đi rồi, cũng không quay lại nữa. Chút tiền duy nhất này của tôi, tôi cũng không biết cho ai, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127263/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.