"Nhưng bọn họ không hiểu tôi. Bây giờ kẻ thù của ba tôi trước đây quay lại trả thù nhà họ Tôn. chúng tôi, cậu tối hình như bị người ta bắn phải nằm viện. Tối nay, mẹ tôi lại bị bắt cóc, tối không quay về không được"
Tần Minh cũng chén với cô ấy và nói: "Được rồi, chị đừng nói nữa, uổng đi. Uống say thì không nghĩ ngợi gì nữa."
Tôn Thường Hi cười ngây ngô nói: "Được, được, vẫn là cậu tốt, còn giúp tôi bắt kẻ trộm"
Tần Minh khẽ cười: "Đó là chuyện nên làm thôi, em vĩnh viễn ủng hộ chị. Em chính là em trai nhỏ
hâm mộ cảnh sát Tôn."
Tôn Thường Hi cười thản nhiên lại cực kỳ xinh đẹp. Cô ấy giơ tay chạm mặt Tần Minh nói: "Cậu là người bạn tri kỷ của tôi"
"ực ực, ực ực!" Tôn Thường Hi lại uống một ngụm rượu như muốn nhờ nó xua đi tất cả buồn phiền. Cô ấy nói: "Qua tối nay, tôi sẽ phải bỏ lại bản thân trong quá khứ."
Tôn Thường Hi nói xong thì không chịu được nữa, ngã dựa vào vai Tần Minh.
Cô ấy lại chậm rãi giơ tay ôm lấy vai Tần Minh, mơ mơ màng màng nói: "Cậu nói xem, cuộc đời con người không được tự do thì sống sót có ý nghĩa gì nữa? Cho dù ba mẹ tôi không ép buộc, yêu cầu nhưng tôi là con gái, tôi không thể ích kỷ mà mặc kệ bọn họ được. Vì lợi ích trong nhà, tôi chỉ đành phải từ bỏ lý tưởng của mình."
Tần Minh nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn thấy một mảng da trắng như tuyết, trong đầu hoàn toàn không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127255/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.