Nhưng không ngờ Trần Mục Linh lại xuất hiện ở đây.
Tần Thọ cũng trợn mắt há mồm, anh ta có thể nói gì đây? Người nhà đã cảnh cáo anh ta không được động vào nhà họ Trần và Trần Mục Linh, đối phương có người che chở, hậu thuẫn lớn mạnh.
Bọn họ không chỉ đánh vệ sĩ của anh ta mà còn đánh cả anh ta, vậy mà người nhà không dám tức giận, chỉ cảnh cáo Tần Thọ, có thể thấy người đàn ông đằng sau đối phương đáng sợ cỡ nào.
Đang lúc hai bên giằng co, Tào Tương Lương thấy thế, cho rằng cơ hội nịnh bợ đã đến, lập tức chạy đến trước mặt mọi người quát lớn: "Trần Mục Linh cô điên rồi sao? Đây là nơi cho cô đến đấy à? Lập tức xin lỗi cậu lần mau. Ha ha ha, cậu Tần, xin lỗi, thực ra tôi vẫn chưa làm tốt công tác tư tưởng cho cô em gái này..."
Chát!
Tần Thọ đột nhiên tát anh ta một cái, mắng to: "Tào Tương Lương anh điên à? Cô Trần là người anh có thể quát tháo sao? Anh cút sang một bên cho tôi! Không, anh xin lỗi cô Trần trước đã!"
Tào Tương Lương ngây người vì bị đánh, anh ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng anh ta nào dám nói không, liền vội vàng xin lỗi Trần Mục Linh.
Bà cụ Tào nhìn thấy cháu trai vô dụng như thế, cho dù cưng chiều thế nào cũng thất vọng thở dài.
Ngược lại Tần Thọ ấp úng nói: "Thì ra là, là cô Trần, vinh hạnh, vinh hạnh được gặp"
Trần Mục Linh liếc nhìn, Tần Thọ ban nãy còn phách lối sao bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127222/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.