Trần Mục Linh vừa nghe vậy thì lập tức trợn mắt. Cô ta không phải có ý đó.
Cô ta thầm sốt ruột: "Tần Minh, cậu đúng là đầu gỗ. Cậu... cậu hiểu nhầm rồi. Tôi."
Nhưng cô ta không thể nói thẳng ra. Lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra. Chị y tá vừa rời đi đã quay lại, cười tủm tỉm nói: "Hai người đã bôi thuốc xong chưa? Cô không đau à? Ha ha, bạn trai giúp là hết đau đúng không? Thằng nhóc, tôi nói cho cậu biết, lần trước tôi bôi thuốc mà bạn gái cậu cứ kêu đau suốt, lúc này lại chẳng kêu ca gì. Chà chà, đúng là sức mạnh của tình yêu"
Tần Minh trợn mắt nhưng lười giải thích. Chuyện hiểu nhầm này chẳng có nghĩa lý gì với anh cả. Dù sao anh cũng đâu có quen biết với cô y tá trẻ này.
Trần Mục Linh lại đỏ mặt, len lén liếc nhìn Tần Minh và chợt nghĩ: "Sao Tần Minh không phản bác lại lời chị y tá nói? Lẽ nào cậu ấy cũng có ý này? Hay cậu ấy thật ra đang quá luống cuống? Nói cho cùng thì cậu ấy cũng cùng lứa tuổi với mình, chắc chắn xấu hổ khi đối mặt với mình nhỉ?"
Tần Minh ở lại với Trần Mục Linh đến chiều, cuối cùng người nhà họ Tào cũng đến.
Đó là một cô thư ký mặc bộ vest trông già dặn, thật ra cũng là quản gia của nhà họ Tào. Trong cuộc sống, người bình thường thường sẽ không tiếp xúc được với nghề quản gia này, chỉ thấy trong phim truyền hình hoặc phim kể về nước ngoài.
Nhưng trong mấy gia tộc lớn ở thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127218/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.