Trần Mục Linh gật đầu hiểu rõ, đồng thời cũng tin tưởng Tần Minh. Bởi vì mỗi lần cô ta gặp bất trắc đều được anh giải quyết giúp. Ngoài anh ra, cô ta chẳng còn ai có thể tin tưởng được.
Tần Minh nói: "Cậu đã hiểu, vậy tôi đi đây".
Trần Mục Linh lập tức gọi anh lại: "Này, cậu chờ một lát được không? Tôi ở đây một mình chán lắm. Nếu không cậu xem tướng tay cho tôi giết thời gian được không?"
Tần Minh nghĩ ngợi rồi cũng mềm lòng nói: "Được rồi, tôi tới khoe khoang một chút vậy"
Trần Mục Linh nghe thấy Tần Minh bằng lòng ở lại thì rất vui mừng. Anh bằng lòng bỏ thời gian ở bên cạnh cô ta, có phải ít nhiều vẫn có thiện cảm với cô ta không?
Trần Mục Linh nghĩ vậy lại bất giác vui mừng, tủm tỉm cười và giơ tay
ra.
Tần Minh bất lực cười. Anh đã từng lén xem qua vài câu nói và điển cố xem bói kinh điển nhưng còn không biết cách vận dụng linh hoạt, chỉ có thể cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trần Mục Linh, khẽ khoác lác vài câu vô nghĩa, nói trung niên số cô ta rất kém, sau này mới may mắn vân vân, dù sao cũng là những lời nói nhảm dọa người kiểu như sau này giàu sang phú quý nhưng phải có điều kiện gì đó.
Trần Mục Linh không để ý xem Tần Minh nói gì, chỉ cảm giác tay anh rất lớn, rất mạnh mẽ và thật ấm áp.
Cô ta nhìn Tần Minh, trong đầu chợt nhớ lúc anh giả gái xông vào nguy hiểm cứu mình, hai người thân mật kề sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127216/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.