Bịch, sau khi cảnh cáo xong, Tần Minh ném Tân Thọ sang một bên làm anh ta đau đến mức kêu oai oái.
Tần Thọ ngã xuống đất, nói với vẻ đau đớn: “Rốt cuộc mày là ai?”
Tần Minh lạnh nhạt quay đầu lại, nói: “Người mà mày không đắc tội được.”
Nửa tiếng sau khi Tần Minh đi, cuối cùng người nhà Tào nhận được tin tức chạy đến, thấy hiện trường hỗn loạn, Tần Thọ và vệ sĩ của anh ta bị đánh tàn phế, không đứng lên nổi.
“Rốt cuộc là ai làm?” Sếp Tào nhìn một đảm vệ sĩ nằm la liệt trong nhà máy bỏ hoang thì sợ hãi
không thôi, trong thành phố Quảng có ai dám khiêu chiến Tần Thọ sao?
Tuy nhà họ Tần không có ở thành phố Quảng nhưng trong thành phố này hễ biết tin tức thì có ai không biết sự lợi hại của nhà họ Tần ở Thượng Hải?
Tào Tương Lương là người đầu tiên đi lên đỡ Tần Thọ, anh ta nói: "Anh Thọ, sao anh lại bị thương thế này? Ai, ai đáng chết như thể lại dám bắt anh, còn đánh anh bị thương như thế?”
Tần Thọ giơ tay còn lại lên tát anh ta một cái, mắng: “Mày nói cái mẹ gì đấy? Ông đây bị bắt ở nhà bọn mày đấy, người nhà họ Tào bọn mày để người khác ra vào tùy tiện thế à?”
Tào Tương Lương hết sức lúng túng, anh ta đứng bên cạnh như một kẻ đần độn, không dám đi chọc giận đổi phương.
Sếp Tào sầm mặt, vị đại gia này đến nhà họ, họ đã không đắc tội nổi, bây giờ lại còn không bảo vệ được, có lẽ về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127212/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.