Chương trước
Chương sau
“Thư ký Tống, cô không đùa đấy chứ?" Tần Triều Dương khá thành thật, cho dù bây giờ là lúc quan trọng nhưng anh ấy cũng không tùy tiên nhận bậy bạ mà xác nhận rõ ràng trước.
Sao anh ấy có thể làm chủ tịch được? Hơn nữa hình như anh ấy từng nghe Tần Minh nói về tập đoàn Triều Dương này, là tập đoàn làm về thương mại đa quốc gia. “Ha ha ha... chuyện này sao có thể chứ?" Vương Phượng cười lớn: “Bản thân anh ta còn không tin, người đẹp, có phải cô tìm nhầm người rồi không?”
Nếu không phải bộ quần áo của Tổng Dĩnh vô cùng khí chất và sang trọng, hơn nữa Tống Dĩnh còn xinh đẹp, Vương Phượng tự thẹn mình thấp kém thì cô ta đã thẳng thừng mỉa mai Tổng Dĩnh là người do Tần Triều Dương tìm đến diễn kịch rồi.
Tổng Dĩnh phớt lờ lời chế giễu của Vương Phượng, cũng không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của dì Vương ở bên cạnh mà kiên nhẫn giải thích: “Tổng giám đốc Tần, sao tổng công ty có thể đùa kiểu này được chứ? Đây là giấy bổ nhiệm, anh xem đi.”
Tần Triều Dương cầm lấy giấy bổ nhiệm, Vương Hiểu Lệ cũng thò đầu nhìn rồi kinh ngạc nói: “Triều Dương, là thật này, là con dấu của tổng công ty. Whoa, lương hằng năm là một triệu? Thật hay giả thế?”
Giọng của Vương Hiểu Lệ không lớn nhưng lại khiến Vương Phượng và dì Vương ở một bên hoảng hốt, còn chú Vương thì nhưởng mày, lương năm một triệu? Khủng vậy?
Tần Triều Dương nuốt nước bọt, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh ấy hoảng sợ, anh ấy biết mình không phải chủ tịch, giấy bổ nhiệm này là làm bậy.
Làm tổng giám đốc của siêu thị thôi anh ấy đã bận đến bù đầu bù cổ rồi, nay mà có Vương Hiểu Lệ giúp đỡ mới miễn cưỡng làm được.
Làm CEO của công ty thương mại đa quốc gia này, thế chẳng phải là muốn lấy cái mạng quèn của anh ấy sao?
Anh ấy bất lực nhìn Tần Minh, sải bước lớn đi đến bên cạnh Tần Minh, nói: “Không, Tiểu Minh, sao anh có thể làm được? Em thế này là dùng người không khách quan, ông chủ của em sẽ có ý kiến với em đấy.”
Tần Minh cười nói: “Anh, anh chăm chỉ học, chăm chỉ làm, chuyện gì cũng có lần đầu mà. Hơn nữa, chị Tiểu Lệ cũng sẽ giúp anh, anh không có năng lực nhưng chị Tiểu Lệ có năng lực mà. Vả lại nhân viên của tập đoàn Triều Dương đều là bạn học của em, ai cũng là nhân tài có bản lĩnh cả, họ cũng là người mới bước chân vào xã hội, hòa đồng và đều muốn lập nghiệp.
Anh, em cho anh lời khuyên, anh cứ phụ trách quản lý người, còn làm việc thì cứ giao cho cấp dưới của anh. Học làm một người thống lĩnh tài năng chứ không phải một chỉ huy
Tần Triều Dương nghe đến há hốc mồm “Đây là ý gì thế? Hai cái khác nhau sao? Cờ tướng đều chơi như vậy mà
Tần Minh đảo mắt, nói: “Được rồi, anh với chị Tiểu Lệ bàn bạc đi, chị ấy sẽ dạy anh. Còn một thứ nữa cho anh đấy.

Tân Triều Dương vẻ mặt ngơ ngác đi về, còn thứ gì nữa?
Tổng Dĩnh xách cặp công văn, đi tới nói: “Tổng giám đốc Tần, đây là xe Mercedes của tổng công ty tặng, là chiếc Mercedes Benz S560 mới tinh hôm qua mới nhập khẩu, đã được chuyển sang tên của anh."
Tít tít...
Tổng Dĩnh cầm chìa khóa xe ấn nút về phía chiếc Mercedes đậu bên đường rồi đưa chìa khóa cho Tần Triều Dương.
Ba cô gái nhóm Vương Phượng tiếp tục sững sờ. “Vương Phượng, bạn trai cũ của cô tài giỏi vậy sao?” “Mercedes... nhập khẩu, cũng phải sáu bảy triệu đúng không?"
Vương Phượng gục xuống, bịt tai nói: “Anh ta sắp ba mươi tuổi, ngay cả bằng lái cũng không có, lái xe cái gì? Tôi không tin, tôi không tin..
Nhưng thực ra trong lòng cô ta vô cùng hối hận, lúc đó tại sao lại vứt bỏ người đàn ông thật thà chất phác này? Tại sao lại chà đạp bản thân, vì vài đồng tiền mà bản thân? Mỗi ngày phải đối phó với đủ loại khách hàng ghê tởm và biến thái, còn phải đưa một nửa số tiền cho người dắt gái và người xem.
Nếu không chia tay với Tân Triều Dương thì chẳng phải bây giờ cô ta lắc mình một cái là từ gái quê biến thành phụ nữ giàu có sao?
Dì Vương cũng ngạc nhiên, một giây trước Tần Triều Dương mới bị sa thải xong thì một giây sau đã nhậm chức CEO rồi, vậy tiếp theo chẳng phải là cưới con gái bà ta rồi đi lên đỉnh cao cuộc đời sao?
Vậy điều kiện này cũng đủ tốt rồi.
Đột nhiên dì Vương cảm thấy, thực ra Tần Triều Dương làm con rể của bà ta cũng rất tốt, nghèo cũng chẳng hề gì, đây chẳng phải là cố gắng có chỉ lại còn hiếu thảo sao?
Tổng Dĩnh lại nói tiếp: “Vì tổng giám đốc Tập đã là chủ tịch của công ty con rồi, ông chủ của chúng tôi đã nâng cấp đãi ngộ cho tổng giám đốc Tần. Ngoài xe ra thì còn có một căn biệt thự bốn tầng rưỡi với hồ bơi và sân cầu lông ở chân núi Đỉnh Vân Sơn, giá thị trường hiện tại là tám trăm triệu, tặng cho tổng giám đốc Tần. Chỉ cần giám đốc Tân làm việc ở tập đoàn đủ ba mươi năm thì nhà sẽ hoàn toàn thuộc về tổng giám đốc Tân.
Những người xung quanh lại cảm thấy ngạt thở, nhà tám trăm triệu? Biệt thự? Bể bơi riêng? Sân cầu lông? Thứ nào cũng khiến người ta nghe thấy mà ghen tị.
Đỉnh Vân Sơn còn là khu biệt thự lưng chừng núi của đại gia giàu nhất thành phố Quảng! Người sống ở đó không giàu sang thì cũng quyền quý. “A.." Vương Phượng ngất xỉu tại chỗ, trong lòng đã hối hận đến xanh cả ruột.
HỂ? Vương Phượng, cô sao thế? Sao bảo ngất là ngất luôn thế?” “Đây là bạn trai cũ à? Có phải Vương Phượng bị ngốc không? Bạn trai như vậy mà không cần?”

Tần Triều Dương đã hết tình cảm với Vương Phượng lâu rồi, cũng không biết tại sao lại gặp cô ta ở đây, lúc này trong mắt anh ấy chỉ có Vương Hiểu Lệ, không nhìn gì khác nữa.
Tần Triều Dương nhận lấy cặp tài liệu, đều là giấy chứng nhận bất động sản, tên cũng đã điền tên của anh ấy rồi, không giả được. Cập nh*ật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Tần Minh đi tới trước vỗ vào Tần Triều Dương, nói: “Anh, chúc mừng anh thăng chức tăng lương nhé. Đừng nhìn nữa, giờ đã trưa rồi, đến nhà hàng ăn bữa cơm trước đã, chiều về biệt thự từ từ trò chuyện
Dì Vương vội nói: "Đúng đấy, vừa rồi tôi kéo Tiểu Lệ nhà tôi là muốn đi ăn cơm đấy”
Tần Minh nhìn dì Vương với ánh mắt ẩn ý, không nhìn ra dì chu đáo như vậy đấy?
Mẹ của Vương Hiểu Lệ không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Chú Vương không hút thuốc cũng chẳng lo lắng nữa.
Ông ta không ngờ chuyện sẽ xoay chuyển thế này, đúng là khiến người ta sợ hãi mà tháng nhóc ngu ngơ lại được trọng dụng như vậy? Thật là vui mừng không thỏi, khoan nói đến cái khác, làm một năm được một triệu để rể hiện của ông ta làm đủ một năm trước rồi tính tiếp
Tần Triều Dương đã hoàn toàn ngơ ngác. cảm giác như đang mơ, từ một người khó khăn không nhà không xe bỗng chốc trở thành người có nhà có xe, còn lương cao
Anh ấy biết là Tần Minh giúp đỡ, nhưng anh ấy lại không biết nên thể hiện tình cảm của mình thế nào
Anh ấy dứt khoát kéo tay Tân Minh: "Em trai... anh, anh... vô dụng, cái gì cũng dựa vào em." “Ha ha, anh nói gì vậy chứ?" Tần Minh cười lớn, nói: "Người một nhà cả, tiền là một thứ tốt mà. Nhưng anh không được vì vậy mà tiêu xài hoang phí, vẫn phải hiếu thảo với ba mẹ, chăm sóc tốt cho chị Tiểu Lệ, sau này làm nhiều việc tốt, giúp đỡ người khác, lợi dụng đồng tiền để khiến anh vui vẻ, đừng trở thành nô lệ của đồng tiền.
Tần Triều Dương vội xin tha: “Ai da, Tiểu Lệ, em biết anh không có ý đó mà." “Ha ha ha." Thấy bộ dạng sợ vợ của Tần Triều Dương, mọi người đều bật cười.
Nhóm người lên xe đến nhà hàng ăn cơm, không hề quan tâm đến Vương Phượng ngất trên đất. Tần Minh cũng lợi dụng xong cô ta rồi thì đá đi, anh không quan tâm nhiều như vậy.
Vương Hiểu Lệ lái chiếc Mercedes mới, đến nhà hàng hải sản gần đó. Lúc này, vừa xuống xe Tần Minh đã sững sờ, anh nhìn thấy người quen ở cửa nhà hàng. “Trùng hợp vậy? Lại gặp cả nhà chị ở đây?” Tần Minh nhìn đằng trước, thầm lẩm bẩm: “Có dự cảm không tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.