Dì Vương vội vàng bật ô, che nắng cho Vương Hiểu Lệ, nói: "Con nhìn con đi, vốn trắng trẻo hồng hào, bây giờ sao đen đi nhiều như vậy? Chẳng phải con làm thư ký sao? Sao lại đi làm công việc kiểm hàng vào ngày nắng to thế này? Lần trước con còn nói cùng ông chủ đi công trường cả ngày, ôi, mẹ thương con gái mẹ biết bao.
Tần Triều Dương không giỏi ăn nói, không biết đối phó với tình huống đột ngột này, anh ấy không biết Vương Hiểu Lệ có việc đột xuất là đi làm việc này.
Vương Hiểu Lê không hề phàn nàn, nói: "Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, lô hàng này đều là sản phẩm điện tử, một món hơn nghìn tệ, còn có cả laptop, một chiếc năm sáu nghìn tệ, giá trị của lô hàng này cực kỳ lớn, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào được, ông chủ tin tưởng con nên mới cho con đến kiểm hàng thôi.
Chú Vương cũng nói: "Đúng đó, đều là công việc cả, còn phân chia sang hèn hay sao? Người trẻ chịu chút vất vả có sao đâu, đầu phải ngày nào cũng phơi nắng"
Dì Vương lầm bầm: "Ông không thương con gái thì tôi thương. Tôi bảo rồi, đừng lấy thằng nhà nghèo, lấy rồi cũng chịu khổ, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con gái, lại còn cần nhà mẹ đẻ phụ cấp nữa à?"
Tần Triều Dương vội nói: "Không không không, dì à, cháu, cháu sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này đưa hết tiền lương cho Tiểu Lệ cầm."
Tần Minh cũng hùa theo: "Đúng đó ạ, dì Vương, anh cháu vô cùng có chí tiến thủ, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127188/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.