"Ha ha ha, cậu á?" Tôn Thường Hi uống một hớp bia, cười nhạo: "Không phải tôi coi thường cậu, nhưng cậu không có bản lĩnh đuổi anh ta đầu.
Tần Minh hỏi ngược lại: "Chị dựa vào đâu mà nói em không làm được? Chị Thường Hi quá coi thường em thì phải?"
Tôn Thường Hi đáp: "Dựa vào việc tôi không thể đuổi anh ta. Hay là cậu thử đi? Không được dùng bạo lực và thủ đoạn vô đạo đức. Nếu cậu có thể đuổi anh ta đi, tôi sẽ uống hết kết bia Châu Giang này. Nếu cậu không làm được thì cậu phải uống hết két bia này."
Tần Minh chợt nảy ra một ý. Gần một tháng nay anh đang nghiên cứu cuốn "tự truyện" mà Trương Toàn Chân để lại. Anh đã đọc xong, nội dung chủ yếu là ví dụ thực tế về mấy trò lừa gạt của Trương Toàn Chân thời trẻ khi ông ta đi du lịch và kiếm sống ở các nơi trên Hoa Ha.
Có câu "lừa gạt cũng có nguyên tắc", không lừa người ta thê thảm là nguyên tắc của ông ta.
Nhưng "lừa gạt" trong câu nói của ông ta không phải lừa gạt thật, mà là một vài mảnh khỏe vô hại giúp người khác thoát chết. Giới hạn này là điều khó khống chế nhất, người giở chiêu trò phải làm theo suy nghĩ ban đầu của mình, nếu lệch hướng thì chiêu trò sẽ trở thànhthủ đoạn hại người chân chính.
Tần Minh cảm thấy mình đã học hơn một tháng mà vẫn không đuổi được tên cậu ấm nhà giàu này, thì đúng là làm Trương Toàn Chân bề mặt.
Anh xách hai chai bia đi sang bàn của Hoàng Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127170/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.