“Đó là chuyện từ rất nhiều năm về trước, phải kể từ khi tôi còn nhỏ...
Trương Toàn Chân nhớ lại chuyện cũ, nói: “Tôi và Mộc Hải Nhiễm quen biết nhau từ nhỏ, nhà ông ấy vốn là gia đình giàu có, bởi vì ân oán và tranh đấu chốn hào phủ, ông ấy không được yêu thương nên bị đưa đến Hồ Long Sơn học nghệ bảo vệ tính mạng. Sai đó ông ấy với tôi trở thành đồ đệ của thầy Triệu Đức Dân.
Tần Minh sửng sốt, hỏi: “Ông Trương, ông không phải là đại sĩ của Hổ Long Sơn sao? Sao lại ra ngoài bái sư?”
Trương Toàn Chân bày ra vẻ uy nghiêm của người thấy, ông ta gõ đầu Tần Minh, nói: “Đã uống trà bái sư rồi, phải gọi là thầy
Tần Minh cười gượng, nói: “Thầy.”
Trương Toàn Chân giải thích: “Lúc đó tôi mới khoảng sáu tuổi, ăn cũng chẳng ăn bao nhiêu, làm gì có mấy đạo sĩ thật đâu? Tuy Hổ Long Sơn là ngọn núi nổi tiếng của đạo giáo nhưng cũng không có được mấy người. Hổ Long Sơn khí thế như bây giờ cũng là về sau tôi từ từ phát triển mà được đấy.
Tần Minh bừng tỉnh, anh đã xem nhẹ tuổi tác cùng với bối cảnh thời đại của Trương Toàn Chân.
Ông ta nói tiếp: "Lúc sư phụ của bọn tôi bị đấu tố, ông ấy có quen biết một người rất lợi hại, cũng chính là Triệu Đức Dân, người thầy của bọn tôi sau này. Sau khi đấu tố kết thúc, thầy trở lại với một con mắt đã mù, thấy đám trẻ Hổ Long Sơn bọn tôi đáng thương, mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch ăn bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127156/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.