Chương trước
Chương sau
Lâm Viễn Vọng lập tức dặn người thu tất cả thuyền của Thổ Trại vào trong trại lớn. Điều này chẳng khác nào bảo đảm cậu chủ Bạch Hạo Thành và hơn ba mươi tên chủ nợ tới cửa đòi nợ phải đi bộ về.
Bọn họ đều đến Lâm thị Thổ Trại lần đầu tiên, làm sao biết đường về được? Chẳng may bọn họ đi nhầm vào U Hồn cốc thì đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, trong vài phút chỉ cần bị đảm sâu rắn chuột kiến cắn một cái là tiêu đời. "Chà, không ngờ tên Tần Minh kia lắm tiền thế. Chúng ta tính nhầm rồi, còn tưởng chiếm chút lợi ích... Hả? Thuyền của chúng ta đâu?" "Ai... ai đập nát thuyền của chúng ta rồi?" "Thật quá đáng! Thuyền của chúng ta." "Chắc chắn là người của Lâm thị làm. Mẹ kiếp, chúng có tiền viện trợ là giở trò chơi xấu à?" "Được lắm, chúng ta quay về đòi lại công bằng thôi." Đảm doanh nhân chủ nợ cầm phần muốn quay về trong thôn đòi lại công bằng. Dù sao thuyền chở bọn họ tới đây đã bị đập nát, vậy chẳng phải là bảo bọn họ đi bộ về à?
Nhưng cửa gỗ của trại lớn đóng kín, chỉ có hai con chó ở bên trong sủa "gâu gâu gâu, tất nhiên không cho những người này bước vào.
Một thằng nhóc đứng ở cửa cười nhạo nói: "Thật ngại quả, chúng tôi không chào đón các ông, các ông tự về đi." “Còn thuyền của chúng tôi thì sao? Các cậu đập thuyền của chúng tôi lại tính thế nào?" "Đúng vậy, các cậu làm vậy là phá hoại tài sản của chúng tôi. Chờ chúng tôi đến Trương Gia Giới sẽ báo cảnh sát" "Các cậu làm vậy có thể xem là mưu sát day."
Lúc này, Tất Nguyên bước ra nói với vẻ mặt vô cảm: "Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này. Thuyền đó là do tôi đập, các anh muốn kiện thì cứ việc tìm tôi. Cậu chủ của chúng tôi nói các anh thích làm sao thì làm, sau này đừng hối hận là được."
Tất Nguyên nói xong thì tiêu sái rời đi đầy khí phách, chẳng để lại một cái tên nào.
Thằng nhóc đứng canh gác ở cổng trại Lâm thị nhún vai nói: "Các ông cũng nghe được rồi đấy, chuyện này không liên quan tới trại lớn Lâm thị chúng tôi."
Thế này... bầu không khí đáng sợ đột nhiên đông cứng lại. Mùa hè, ai nấy đều nóng tới mức mồ hôi nhễ nhại, hơn nữa bây giờ mặt trời cũng lặn rồi.
Bảo bọn họ lần mò tìm đường quay về trong bóng tối à? Vậy chẳng phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào sao?
Nhưng bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với trại lớn Lâm thị nên không thể quay về. Đây là chỗ của người ta, một trại đặc biệt lớn với cả nghìn người, bọn họ cũng không thể ra tay với người dân trong thôn được.
Trong nháy mắt, bọn họ phát hiện ra mình đã rơi vào tình cảnh tiến không được, lùi chẳng xong.
Có người chửi ầm lên: "Fuck! Chúng thật vô sỉ, nhân lúc chúng ta tới cửa đòi nợ mà đập nát thuyền. "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta không có thuyền thì về thế nào? Hay chúng ta hỏi người kia?" "Nhà họ Lâm không giao người ra, chúng ta cũng hết cách rồi."
Mọi người nhìn nhau, nói nhỏ. Không ai ngờ được Lâm Viễn Vọng lại đột nhiên nhận được hai chục tỷ viện trợ, lập tức tự tin đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Trong lúc những người này bàn bạc, Tần Minh đã được Lâm Viễn Vọng kéo tay, mời vào phòng khách của nhà chính, cứ nhất quyết đòi kết bái anh em với anh mà hoàn toàn không để ý tới chênh lệch tuổi tác vai về giữa hai người.
Lâm Viễn Vọng gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, xúc động kéo tay Tần Minh nói: "Cậu Tần, chiêu âm thầm đập thuyền này của cậu thật tuyệt. Tôi cũng rất hận đám người ăn cháo đá bát kia. Trước đây nhà họ Lâm tôi làm ăn thuận lợi đã không ít lần giúp đỡ chúng, cho vay tiền đều không tính lãi. Chúng tới lôi kéo vốn đầu tư thì tôi đập tiền, thua lỗ cũng không tính toán. Kết quả tôi vừa xảy ra chuyện, chúng đều muốn hút máu tôi, ăn thịt tôi, cho tôi mấy trăm nghìn cũng nói là nể mặt tôi, thật sự làm tôi tức tới mức hai tháng nay chẳng buồn cơm nước gì nữa." "Vừa rồi cũng nhờ vệ sĩ của cậu... cậu Long, cũng nhờ cậu Long ra tay, nếu không cái mạng già này của tôi đã chẳng còn." Lâm Viễn Vọng nắm tay A Long cảm kích nói.
A Long nói rất bình thản: "Nếu không nhờ nhắc nhở, tôi cũng không thể nào cứu được ông."
Lâm Viễn Vọng lại kéo tay Tần Minh nói: "Còn không phải sao? Đây chính là nhìn xa trông rộng. Ánh mắt của cậu Tần tốt, không hổ danh là người được Trương chân nhân giới thiệu tới. Cậu rõ ràng là cứu tinh của nhà họ Lâm chúng tôi, cảm ơn, thật sự cám ơn cậu!"
Phía sau nhà chính là từ đường. Lâm thị Thổ Trại đã tồn tại mười mấy đời, phía trước là rất nhiều linh vị được thờ cúng. Lâm Viễn Vọng dường như thật sự muốn kết bái anh em với Tần Minh.
Nhưng anh từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của ông chủ Lâm, tôi không phải khinh thường ông nhưng tôi chỉ là một thằng nhóc không thể làm rối loạn vai về được."
Người bình thường nghe lời từ chối này thì ít nhiều sẽ có suy nghĩ, nhưng Lâm Viễn Vọng quá kích động nên không để ý nhiều: "Ôi, có rối loạn vai vế gì đâu! Cậu cứu mạng tôi, cứu nhà họ Lâm tôi, còn cứu vãn chút thể diện cuối cùng của tôi. Có câu nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Trước đây tôi có nhiều bạn ở khắp năm sông bốn biển nhưng chẳng mấy người thật sự xem tôi là anh em. Cậu Tần, lúc trước tôi tiếp đón không chu đáo mà cậu vẫn không rời đi, còn bằng lòng ở lại giúp tôi, vậy thì đáng để kết bái anh em với tôi."
Lúc này, Trương Toàn Chân đi tới và ghé sát bên tại Lâm Viễn Vọng nói khẽ: "Lâm Viễn Vọng, không phải tôi nói móc ông nhưng ông còn chưa rõ thân phận của Tần Minh thế nào, có đôi khi ý tốt của ông chưa chắc đã là chuyện tốt đâu. Tôi thấy ông làm đàn em của cậu ta còn được, nếu kết bái anh em thì ông chưa chắc đã trèo cao được đầu."
Lâm Viễn Vọng ngẩn người. Trương Toàn Chân nói vậy làm ông ta chợt hiểu ra, mình có không có tư cách kết bái anh em với Tần Minh à?
Nói Tần Minh là ân nhân cứu mạng nhà họ Lâm cũng không quá đáng, Lâm Viễn Vọng lại hoàn toàn không biết gì về cậu ta. Cậu ta thật sự chỉ đơn giản là một người ở rể nhà họ Mộc thôi sao?
Tần Minh thấy Trương Toàn Chân nói xong lại cố giữ mặt mũi cho ông ta: "Ông chủ Lâm, điều này thật sự không thích hợp, sẽ làm rối loạn vai về đấy!"
Lâm Viễn Vọng lập tức sửa lời: "Được rồi, nếu cậu Tần đã nói vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Đây là do duyên phận của Lâm Viễn Vọng tôi không đủ. Nào, nào, cậu Tần còn trẻ như vậy đúng là tuổi trẻ tài cao, khiến người ta phải khâm phục. Nếu chúng ta không thể anh em kết bái, hay cậu đi nghỉ một lát, tối nay trại lớn Lâm thị chúng tôi sẽ mở tiệc lớn chào đón vợ chồng cậu Tần quá bộ tới đây.
Tần Minh nói: "Ông chủ Lâm, chuyện này không vội, tôi xử lý đám người bên ngoài trước đã. "Hả?" Đám người Lâm Viễn Vọng không hiểu. Bây giờ cậu đã đập thuyền để chúng đi bộ về, còn muốn làm gì nữa?
Tần Minh cười nói: "Tôi muốn kiếm tiền thôi. Nhiều con dê béo như vậy, nếu không cắt chút lông thì sao xứng với sự sỉ nhục của chúng đối với tôi?"
Dê béo?
Mọi người lại tò mò không biết Tần Minh tính cắt lông dê béo thế nào? Lẽ nào cậu ta đập nát thuyền của chúng còn chưa đủ sao?
Tần Minh lắc đầu nói: "Ông Trương, ông không giống với kẻ quan tâm người khác như vậy. Chắc ông để ý không phải là những tên quỷ hút máu đòi nợ mà sợ năm cậu chủ quyền quý kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng không? Sao vậy? Điều đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới ông à? Ông thật sự giấu không ít chuyện đầu. Ông lại muốn lừa người khác sao? Ha ha ha, nhưng lần này đến lượt tôi bẫy ông. Ông muốn tôi bỏ qua cho chúng cũng được thôi, ông làm cố vấn cho công ty tôi đi."
Trương Toàn Chân lặng lẽ thở dài. Lần này Tần Minh có lợi thế không nhỏ.
Ông ta cuối cùng bị Tần Minh dồn vào ngã ba, một là làm đàn em cho anh, hai là nhìn anh đi hành hạ đám người bên ngoài thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.