Tỉnh dậy, Tần Minh phát hiện quần áo của mình bị cởi sạch, còn nằm trong chăn với Mộc Tiêu Kiều, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh làm “chuyện đó” với cô ta rồi không?
Không, sao tay anh lại để ở nơi nào đó là lạ vậy?
Tần Minh sờ vào thứ gì đó vừa mềm vừa to, da thịt trơn mượt vì mồ hôi, không thể không nói cơ thể Mộc Tiêu Kiều rất săn chắc, không hổ là người đẹp.
Ngọn lửa trong người Tần Minh dấy lên, vô cùng khó chịu, anh muốn đẩy Mộc Tiêu Kiều ra nhưng chăn quấn chặt quá, không đẩy ra được, ngược lại còn sờ ngực Mộc Tiêu Kiều mấy lần. "Ừm... Mộc Tiêu Kiều bị sờ mấy lần, cắn môi, ngủ mê man, không mở mắt ra được, nhưng hai tay cô ta ôm chặt Tần Minh hơn, cô ta lẩm bẩm: "Chồng à, anh còn lạnh không?"
Tần Minh giật thót, anh sực nhớ ra tối qua anh bị rắn độc cắn, sau khi khôi phục ý thức anh nhớ có một khoảng thời gian cơ thể lạnh đến nỗi khó chịu, sau đó trong lúc mơ màng anh mơ thấy một người phụ nữ ôm lấy anh, hơi ấm từ người phụ nữ đó giúp anh kiên trì vượt qua. "Chẳng lẽ là cô ấy?" Tần Minh nhìn qua Mộc Tiêu Kiều đang ngủ say, chỉ có thể là Mộc Tiêu Kiều cho Tần Minh hơi ẩm.
Tần Minh chầm chậm vén chăn lên, nhìn thấy cơ thể của Mộc Tiêu Kiều đang ngủ say phơi bày trong tầm mắt, anh lại vội che lại cho cô, thở hổn hển, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội mà.
Tần Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127136/chuong-437.html