A Long vội gọi điện thoại tới và nói: "Cậu chủ, tôi có phát hiện lớn cần cậu tới đây ngay."
Tần Minh cúp máy: "Tiểu Thuần, bên kia có chuyện, em...
Mộc Tư Thuần rưng rưng nước mắt nói: "Anh rể, anh có chịu trách nhiệm với em không?"
Tần Minh nói năng đầu ra đấy: "Có, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Anh cho em hôn lại, nếu hôn một lần không đủ thì em hôn thêm vài lần, hôn đến khi em cảm thấy không bị thiệt mới thôi, em thấy thế nào?" "Anh rể mơ đẹp nhỉ?" Mộc Tư Thuần nghe được câu nói không biết xấu hổ này của Tần Minh thì chợt nín khóc, mỉm cười: "Được rồi, chúng ta mau đi làm chuyện quan trọng trước đã."
Tần Minh chợt nghĩ: hiếm khi Mộc Tư Thuần không gây thêm rắc rối, khi gặp chuyện lớn còn rất ngoan. Hai chị em đều có phần giống nhau về điểm biết coi trọng đại cục này.
Không thể không nói, Mộc Hạo chẳng ra sao, các cô con gái mà ông ta nuôi đều có khuyết điểm riêng nhưng vẫn là người lương thiện, biết quan tâm tới người khác.
Hai người theo gợi ý của A Long đi tới một chỗ nhà nước sát trấn cổ Phượng Hoàng, bên cạnh vẫn có mấy chiếc thuyền gỗ.
Khi Tần Minh tới đây, đúng lúc nhìn thấy Trương Hiến Dân và một đám người cầm túi da màu đen đựng đầy tiền nhảy lên thuyền gỗ, nhanh chóng khua mái chèo rời đi.
Mà trong một cửa hàng bán đặc sản địa phương gần đó lại vọng ra tiếng đánh nhau.
Tần Minh vừa đi vào, lập tức nhìn thấy A Long dùng một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127128/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.