Lý Mộng đột nhiên kiễng chân lên cưỡng hôn Tần Minh.
Tần Minh đương nhiên không chịu, lập tức dùng tay đẩy Lý Mộng ra, anh mắng: "Lý Mộng, giữa chúng ta là không thể nào, bát nước đã đổ đi thì khó mà lấy lại được, cô hiểu không? Cô đã lừa tôi hai lần rồi, lần trước cô giả vờ tái hợp vì muốn lừa tiền của tôi, tôi vẫn còn nhớ"
Lý Mộng không làm ầm ĩ, không chửi bới, ngược lại tỏ ra áy náy không yên, không biết đặt tay xuống như thế nào, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cô ta cắn chặt môi, nước mắt từ từ rơi xuống.
Lý Mộng khóc thút thít, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh, Tần Minh, em, em không thể không chế được nỗi nhớ anh. Sau khi chia tay với anh, em vẫn luôn không vui vẻ, tuy rằng trước đây nghèo hơn một chút, nhưng ở bên anh em cảm thấy an toàn chưa từng có, mỗi ngày đều rất vui vẻ vì được anh che chở. Có một số việc phải trải qua mới biết được, thứ mất đi rồi mới là tốt nhất." "Em biết bây giờ anh đã có người mình thích rồi, nhưng mà em... xin lỗi, em sẽ không làm phiên anh nữa."
Nói xong, Lý Mộng giấu nước mắt bước ra ngoài.
Lý Mộng vừa đi, ba người Triệu Lập Ngưu đang ngồi xổm ở cửa nghe trộm liền bước vào, tất họ đều nhìn Tần Minh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tần Minh đang buồn bực đây này, không vui nói: "Làm gì đấy?"
Triệu Lập Ngưu giơ tay lên nói: "Nào một, hai, ba, chúng ta không giống nhau, không giống nhau, là anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127115/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.