Thái độ của nhà họ Hứa thay đổi một trăm tám mươi độ, bọn họ đều coi Tần Minh là ông lớn. “Tiểu Tần à, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi nhìn nhầm cậu, càng không nên coi thường xuất thân nông dân của cậu. Thực ra đời thứ ba của nhà họ Hứa chúng tôi trước kia cũng là nông dân. Ông nội tôi là người chăn trâu. Người Hoa Hạ chúng ta có tổ tiên nhà ai chưa từng làm ruộng? Có ai không xuất thân nông dân, đúng không nào?" "Chúng tôi hoàn toàn không có ý xem thường cậu, xem thường ba mẹ cậu!" "Còn hiểu lầm với Tiêu Kiều thì thực sự chỉ là vô ý. Con bé là cháu ngoại chúng tôi, chúng tôi nhìn con bé lớn lên, sao chúng tôi lại không rõ nhân phẩm của con bé? Vừa rồi chúng tôi hoảng loạn quá, cậu hãy tha thứ cho chúng tôi nhé?" "Đúng vậy, cuộc sống giàu có khiến tư tưởng chúng tôi sa đọa, quên mất gian khổ tạo ra người tài, đúng, người tài giống như Tiểu Tân ấy. Cháu gái dạy bảo rất đúng, anh hùng không hỏi xuất thân. Tôi hơn năm mươi tuổi rồi còn được cháu gái dạy bảo, đúng là quá hạnh phúc." "Tiểu Tần, cậu thể là không được đâu nhé, lúc trước kết hôn sao không báo cho chúng tôi biết? Cậu và Tiêu Kiều là đội trai tài gái sắc được ông trời tác hợp, tôi chúc phúc hai đứa bên nhau hạnh phúc đến già, sớm sinh quý tử." "Em gái, em cũng nói giúp một câu đi." "Thục Lan, em cũng nói gì với con rể em đi."
Bác cả Hứa, bác hai Hứa vội vàng trừng mắt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127104/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.