Nhà họ Hứa là nhà giàu ở Thượng Hải, vốn đã xem thường Tần Minh là tên nhóc nhà quê.
Sau khi Mộc Tiêu Kiều lấy giấy chứng nhận ra, thấy nhóm bác cả và bác hai kinh ngạc thì cô ta vô cùng hả dạ, thầm nghĩ: “Giờ há hốc mồm rồi chứ? Chói mù mắt chó của các người, dám sỉ nhục chồng tôi? Còn muốn có đá Dzi chín mắt này sao? Nằm mơ đi
Bác cả và bác hai họ Hứa vẻ mặt như ăn phải phân, vừa nãy bọn họ chế nhạo Tần Minh là tên ở rể, đồ bỏ đi, không xem anh là người, cuối cùng có thể lấy được đá Dzi chín mắt này hay không còn phải trông đợi vào cái gật đầu của Tần Minh.
Thế chẳng phải là tự bê đá đập vào chân mình à?
Chuyển qua cầu xin Tần Minh sao? Vừa rồi còn chế giễu mạnh miệng như vậy, ai bỏ được thể diện để cầu xin?
Ôi, giờ phải làm thế nào? Bác cả và bác hai nhà họ Hứa lo âu.
Bà cụ Mộc ở một bên nhìn rồi bật cười, sau đó một mình xem tivi.
Mộc Hạo cũng cười đắc ý: “À, hóa ra là Tiểu Tần tặng à? Ba đã nói mà, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ. Tiểu Tần à, tặng quà đắt như vậy cho vợ, quả nhiên là người chồng tốt đấy.”
Tần Minh đảo mắt đi tới, ghé vào bên tai Mộc Hạo, nói: “Ông chủ Mộc, ông thế này là có ý gì? Hôm nay ông đừng nghĩ đến việc trốn tránh, ông trốn không được đầu. Tôi cũng nể mặt nhà họ Mộc mấy người nên mới ở đây phối hợp diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127101/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.