Thật ra Hứa Thục Lan cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, sao tự dưng anh cả, anh hai lại đến nhà bà ta, còn lấy danh nghĩa đến thăm hỏi nữa.
Bình thường chẳng phải chỉ những ngày lễ, ngày tết mới gặp nhau được vài lần sao?
Hứa Thục Lan biết bọn họ không có việc cần sẽ không đến nhờ Tam Bảo, hỏi ngay: "Anh, mọi người tới đây để gặp riêng Tiêu Kiều sao?"
Bác cả khẽ gật đầu và nói: "Cũng không hẳn là vậy. Bọn anh có chút chuyện muốn nói với Tiêu Kiều. Nghe nói con bé có một pháp khí cổ là đá Dzi chín mắt, được Lạt Ma sử dụng khi còn sống. Bọn anh muốn hỏi con bé, xem nó có thể cho mượn một chút không?"
Bác hai cũng nói: "Đá Dzi có rất nhiều loại, không nhất thiết phải là đá Dzi chín mắt. Con bé là con gái, đeo đồ cổ như vậy làm gì? Đeo mấy đồ kim cương, phỉ thủy không tốt hơn à? Phải không?"
Hứa Thục Lan kinh ngạc: "Đá Dzi chín mắt sao? Giờ thứ đó quý hiếm lắm."
Vợ bác cả nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi muốn mua một cái mà mãi không mua được. Chẳng phải nhà cô đều tin đạo sĩ à? Sao tự dựng Tiêu Kiều lại mua đồ của Lạt Ma làm cái gì? Mang theo sẽ có xung đột đấy."
Hứa Thục Lan nghe thế thì không vui, bà ta đãđến thăm đạo trưởng, nhưng chưa bao giờ đạo trưởng nói vậy.
Vợ bác hai cũng nói theo: "Em chồng, em xem chúng ta đều là người một nhà, về sau em có thể thuyết phục Tiêu Kiều một chút không, chúng tôi cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127098/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.