Chương trước
Chương sau
Mộc Tư Thuần nhìn đôi tay Tần Minh nắm lấy eo thon của cô ta, cưỡng ép không buông, dường như vẫn còn tức giận, định đùa giả làm thật sao? Sắp hôn thật rồi, làm sao đây?
Các sinh viên đang xem náo nhiệt xung quanh không khỏi ồn ào, Trần Mục Linh đi ra đến cửa quán cơm, nhìn thấy cảnh tượng này qua ô cửa kính thì thất vọng lắc đầu. Cô ta cảm thấy mình lại bị Tần Minh lừa dối, Tần Minh là kẻ dối trá
Mộc Tư Thuần ngồi ở giữa hai đùi Tần Minh, không dám làm nhiều cử động xấu hổ. Cô ta vừa thẹn thùng vừa sợ hãi híp mắt lại. "Anh rể, anh rể, chuyện này không được chị em mà biết thì sẽ tức giận lắm."
Mộc Tư Thuần xấu hổ, bất an không ngừng dùng tay đẩy ngực Tần Minh ra, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu sức lực.
Mà đám sinh viên đang xem náo nhiệt xung quanh lại bị kích thích rất mạnh, cảm thấy đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng không dám lên tiếng ngăn cản, rồi lại hối hận vì không dám tiến lên ngăn cản, chỉ biến thành một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng. "Ồ! Sắp hôn rồi, hôn rồi."
Hồ ồ! Đây là không phản kháng hả?"Thấy Tần Minh sắp hôn thật rồi thì đột nhiên vẻ mặt Tần Minh chuyển từ cười xấu xa sang tức giận: "Mộc Tư Thuần, con bé chết tiệt này."
Tần Minh đột nhiên cộc đầu lên trán Mộc Tư Thuần một cái.
Bop! "A!" Mộc Tư Thuần cảm thấy đầu đau như búa bổ, mắt nổ đ đóm, cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau đó cô ta thấy mình được buông lỏng, lùi ra sau rồi lảo đảo đứng dậy. "Ôi, anh rể..." Mộc Tư Thuần che trán, nhìn Tần Minh bằng ánh mắt đáng thương: "Anh bắt nạt em."
Tần Minh tức giận trừng mắt nói: "Vẫn còn nhẹ đấy, cả ngày gây sự với anh." "ồi!" Thấy hai người không hôn nhau, các sinh viên xung quanh còn phát ra những tiếng hoan hô và la ó, như là may mắn vì Tần Minh không thu hoạch thêm hoa hậu giảng đường khác.
Sau sự việc ngày hôm nay, tự dưng Tần Minh được đặt thêm một biệt danh "Máy thu hoạch hoa hậu giảng đường" trên trang web trường đại học công nghệ. Tần Minh cũng rất phiền muộn, anh chẳng thu hoạch hoa hậu giảng đường nào cả. Anh cảm thấy bình xịt trên trang web của trường biết phun quá, tâng bốc anh lên tận trời.Tần Minh đang định quay lại ký túc xá, Mộc Tư Thuần che cái trán sưng đỏ chạy theo: "Anh rể, em sai rồi, anh rể... đợi người ta với "
Tần Minh tức giận nói: "Tôi không phải anh rể của em, đừng gọi tôi là anh rể. Tôi và chị gái em đã kết thúc rồi, em hỏi ba em đi."
Mộc Tư Thuần hoàn toàn không biết cuộc hôn nhân giữa Tần Minh với Mộc Tiêu Kiều là giả, cứ tưởng là Tần Minh vẫn còn tức giận, cô ta vội ôm lấy cánh tay của Tần Minh làm nũng, nói: "Ấy! Anh rể đừng giận, em chỉ sợ anh bị sắc đẹp của con hồ ly kia làm mê hoặc, nhất thời nông nổi nuôi một vợ bé bên ngoài thôi. Em làm vậy để bảo vệ danh dự cho anh rể mà."
Tần Minh liếc cô ta một cái, nói: "Em với bạn của em giả làm bạn gái cũ của tôi, còn khóc lóc đòi chia tay, thanh danh của tôi đã bị hủy hoại, tôi bị gắn mác trai đều rồi." "Chuyện này..." Mộc Tư Thuần bị nói đến mức không phản bác nổi, nói: "Vậy, vậy ít nhất thì chị em cũng không bị gì. Chị của em có tiếng là hoa khôi đẹp nhất ở thành phố Quảng, trước kia những người đàn ông đến cầu hôn chị ấy có thể xếp từ sông Châu Giang đến sông Tây Giang kìa. Chỉ cần những người đó biết anh là chồng của chị gái em, đảm bảo sẽ không còn suy nghĩ đó nữa."
Tần Minh cảm thấy chuyện của nhà họ Mộcthật là lộn xộn, anh hỏi: "Ba em đâu rồi? Hôm nay không đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn sao?"
Mộc Tư Thuần nói: "Hôm nào ba em chẳng ở nhà, ông ấy không ra nước ngoài."
Khóe miệng Tần Minh nhếch lên, ông Mộc Hạo này, suốt ngày trốn tránh anh. Được lắm, hôm nay anh sẽ đến tận nhà, ba mặt một lời giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Anh đắc ý: "Được, đi thôi, về nhà em."
Mộc Tư Thuần nói: "Anh rể, anh bằng lòng về nhà rồi hả? Hì hì, được rồi, lâu rồi anh không về, mẹ em còn nói trước đây đã đối xử tệ với anh nên chắc bây giờ anh tức giận lắm...
Hai người lái xe đi đến nhà họ Mộc.
Vào đến cổng nhà họ Mộc, phát hiện ở đây có mấy chiếc siêu xe, hình như là có khách đến
Đã hai tháng Tần Minh không đến nhà họ Mộc rồi, pho tượng ở cổng và vườn hoa trước cửa đều hơi lạ lẫm.
Nhớ lại lúc trước, do anh đột nhiên mất đi Nhiếp Hải Đường, lại gặp phải lão già Trương Toàn Chân lừa đảo kia, bị ông ta lừa dối, Trần Minh bị ẩm đầu nên mới đến nhà họ Mộc ở rể để hóa giải số mệnh bế tắc của mình.May mắn thay, anh cũng được coi là người giúp nhà Mộc giải trừ tai họa, Nhiếp Hải Đường cũng được hóa giải hiểu lầm và quay trở lại, đồng thời anh cũng giải trừ quan hệ với nhà Mộc một cách êm thẩm.
Mối quan hệ của anh với nhà họ Mộc cũng khá tốt.
Dì Phương đang quét nhà ở trước cửa, thấy Tần Minh trở lại, cực kỳ vui mừng nói: "Cậu chủ về rồi à? Mấy ngày nay bà chủ cứ nhắc đến cậu mãi, nói sao cậu chủ vẫn không về? Chắc tối nay bà chủ sẽ vui lắm."
Tần Minh thầm cảm thấy buồn cười: "Trước kia Hứa Thục Lan không vui đâu."
Mộc Tư Thuần hỏi: "Dì Phương, hôm nay mình có khách hả?"
Dì Phương nói: "Đúng vậy cô út, nhà bác cả và bác hai của cô đang ở đây."
Mộc Tư Thuần nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ chán ghét, nói: "Chán quá, anh rể, em quên mất em phải đến phòng làm việc của đạo diễn Phùng để luyện tập theo kịch bản với ai đó, em đi trước nha."
Nói xong, Mộc Tư Thuần vội vàng chạy đi nhanh như bối đầu vào lòng bàn chân.
Tần Minh trợn tròn mắt, con bé chết tiệt nàyđúng là một yêu tinh đáng sợ.
Tần Minh bước vào phòng khách tráng lệ, nhìn thấy bà Mộc tức Hứa Thục Lan đang trò chuyện với hai đôi vợ chồng già trạc tuổi nhau. Có sáu người trẻ tuổi gồm bốn nam, hai nữ đang tụ tập một chỗ chơi game, uống trà, tán gẫu, trạc tuổi Tần Minh.
Thế nhưng Mộc Hạo lại không ở đây.
Bác cả là một người đàn ông mập mạp tại to mặt lớn, nói chuyện cực kỳ mạnh mẽ, cao giọng nói: "Ồ? Đây là Chiêu Dương sao? Không giống cho lắm."
Bác hai là một người đàn ông có dáng người bình thường, nước da ngăm đen, tốc độ nói chuyện vừa phải, có vẻ cố ý đè ép giọng nói: "Đây là chồng của Tiêu Kiều. Chẳng phải đã nói rồi sao? Mộc Tiêu Kiều đã bí mật kết hôn rồi, đây là Tần Minh đúng không? Con rể đến ở re, ha ha."
Tần Minh nheo mắt lại, tên này từ đâu ra mà tự cao ghê thế nhỉ? Anh chất vấn: "Cái gì mà một nông dân thấp kém?"
Hứa Huống sửng sốt, nhìn thấy Tần Minh cầu giận với mình, hắn cũng tức giận nói: "Làmsao? Tôi nói sai à? Cô Hứa nói nhà anh là nông dân mà. Ồ, anh rể nóng tính quá nhỉ, tôi không hề có ý chế giễu anh, chẳng lẽ cứ là nông dân thì phải nghèo kiết xác sao? Chẳng phải anh rể cũng đã thoát khỏi thân phận nông dân rồi đó sao?”
Bác cả bên cạnh nghiêm nghị nói: "Chậc, cậu con rể nhà cô có chuyện gì thế? Nhìn thấy người lớn mà không chào hỏi à? Còn nổi giận với con tôi? Cậu nhớ kỹ thân phận của cậu đi. Em gái này, cậu con rể này của cô chưa được dạy dỗ rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.