Tần Minh cố ý để Tào Vỹ “bắt được mình, không vì cái gì cả, chỉ là anh muốn lấy lại điện thoại di động của mình.
Bức ảnh mà Nhiếp Hải Đường gửi cho anh vẫn còn nằm ở trong điện thoại di động, cái máy này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Tân Minh, không thể bỏ được.
Nếu như Tào Vỹ dám vứt đi, anh sẽ không giao Tào Vỹ cho cảnh sát.
Tào Vỹ năm lấy Tần Minh đang mặc đồ phụ nữ đi đến dưới hầm giữ xe, anh ta chỉ xem Tần Minh như một cô gái yếu đuối bình thường, mở cửa xe rồi nhét anh vào bên trong.
Âm, âm, âm, tiếng động cơ nổ vang, Tào Vỹ nhanh chóng lái xe chạy ra khỏi tầng hầm để xe.
Anh ta khoái chỉ cười to: "Lối ra của cái hàm giữ xe này ở rất xa, cảnh sát sẽ không phát hiện ra được.
Nói xong, anh ta còn nhìn sang Tân Minh đang ngồi ở kế bên ghế tài xế không nhịn được mà sờ soạng ngực của Tần Minh một cái, cặp ngực bằng cao su ở dưới quần áo càng trở nên khó phân biệt thật hay là giả.
Tào Vỹ kích thích cười một cách ác độc: “Người đẹp, yên tâm, đi theo anh thì sẽ trở nên nổi tiếng.
Tần Minh cũng cười haha một tiếng.
Xe vừa mới lái ra khỏi hầm giữ xe, bởi vì khách sạn này nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ, hơn nữa lối ra nằm ở nơi rất xa cho nên bị cảnh sát bỏ quên mất. “Hahaha.” Tào Vỹ haha cười ta: “Muốn bắt tôi? Không có cửa đâu.”
Nhưng mà nụ cười của Tào Vỹ hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127088/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.