Chương trước
Chương sau
Tần Minh cố ý để Tào Vỹ “bắt được mình, không vì cái gì cả, chỉ là anh muốn lấy lại điện thoại di động của mình.
Bức ảnh mà Nhiếp Hải Đường gửi cho anh vẫn còn nằm ở trong điện thoại di động, cái máy này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Tân Minh, không thể bỏ được.
Nếu như Tào Vỹ dám vứt đi, anh sẽ không giao Tào Vỹ cho cảnh sát.
Tào Vỹ năm lấy Tần Minh đang mặc đồ phụ nữ đi đến dưới hầm giữ xe, anh ta chỉ xem Tần Minh như một cô gái yếu đuối bình thường, mở cửa xe rồi nhét anh vào bên trong.
Âm, âm, âm, tiếng động cơ nổ vang, Tào Vỹ nhanh chóng lái xe chạy ra khỏi tầng hầm để xe.
Anh ta khoái chỉ cười to: "Lối ra của cái hàm giữ xe này ở rất xa, cảnh sát sẽ không phát hiện ra được.
Nói xong, anh ta còn nhìn sang Tân Minh đang ngồi ở kế bên ghế tài xế không nhịn được mà sờ soạng ngực của Tần Minh một cái, cặp ngực bằng cao su ở dưới quần áo càng trở nên khó phân biệt thật hay là giả.
Tào Vỹ kích thích cười một cách ác độc: “Người đẹp, yên tâm, đi theo anh thì sẽ trở nên nổi tiếng.
Tần Minh cũng cười haha một tiếng.
Xe vừa mới lái ra khỏi hầm giữ xe, bởi vì khách sạn này nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ, hơn nữa lối ra nằm ở nơi rất xa cho nên bị cảnh sát bỏ quên mất. “Hahaha.” Tào Vỹ haha cười ta: “Muốn bắt tôi? Không có cửa đâu.”
Nhưng mà nụ cười của Tào Vỹ hơi ngừng lại, thay vào đó là sự ngạc nhiên, xe cũng dừng lại.
Bởi vì ở bên ngoài có mười mấy chiếc xe nhỏ cản đường, muốn chặn đường đi của Tào Vỹ, nhưng lại không phải là xe của cảnh sát, tất cả đều là MercedesBenz đắc tiền, đây cũng là đội ngũ ám sát của Tần Minh.
Nhìn thấy một đám người như vậy cản đường thì hàm răng của Tào Vỹ vì sợ mà run rẩy, vội vàng lái xe quay đầu lại, nhưng là phía sau lại có một cái xe máy nhỏ đã ngăn cản đường về của anh ta.
Tần Minh nheo mắt lại, phát hiện người đuổi theo đến chính là Tổng Dĩnh, với tư cách là thư kí theo bên cạnh anh thì Tổng Dĩnh vẫn là người xuất sắc nhất.
Tần Minh lười biếng dựa vào bên cửa sổ, yên lặng chờ thuộc hạ đến cứu anh, Tào Vỹ thì ngược lại sợ run tay, đến cài hộp số cũng không lưu loát được, trạng thái của hai người hình thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng.
A Long cất bước chạy nhanh đến, đập vỡ kính một cách bạo lực, mở cửa xe rồi kéo Tào Vỹ ngã ra ngoài.
Mấy tên đàn em cũng nhanh chống nhất Tào Vỹ lên.
Tào Vỹ nhìn thấy mấy người này không phải là cảnh sát thì hoảng sợ la lớn: “Người anh em, đều là người lăn lộn giang hồ, cho tôi một con đường sống đi mà. Tôi có tiền, mấy người muốn bao nhiêu? Tha cho tôi đi!”
Olmei cầm một cái máy quẹt thẻ đến: “Được đó, tay chân của anh mỗi cái một trăm triệu, cái đầu là hai trăm triệu, tim, gan, lá lách, phổi, thận mỗi cái năm mươi triệu, tai, mắt, mũi miệng mỗi cái mười triệu, anh quẹt thẻ hay là trả tiền mặt đây?"
Tào Vỹ thấy Olmei coi anh ta như thịt heo mà bán thì hai chân sợ hãi đến nhũn ra, đứng cũng không vững nữa, bị dọa sợ đến nỗi ngất xỉu.
Tào Vỹ vội vàng móc túi lấy ra một tấm thẻ, cầu xin nói: “Tôi chỉ có hai tỷ thôi, cầu xin mấy người tha cho tôi đi.
Mọi người nhìn về phía Tần Minh, xem có thể tha cho Tào Vỹ hay không, chuyện nãy bọn họ không có quyền quyết định.
Tào Vỹ sửng sốt, tại sao mấy người này lại phải nghe ý của người đẹp bị anh lừa đến để ngủ vậy?
Nhưng sau một lúc bận rộn, Tần Minh đã thay quần áo xong dưới sự giúp đỡ của Tổng Dĩnh, mặc lại quần áo của nam, Tần Minh cũng tháo tóc giả xuống, còn ném nó đi, vẻ mặt buồn cười nhìn Tào Vỹ.
Tần Minh vui mừng nói: "Hahaha, tổng giám đốc Tào, đúng là trùng hợp thật
Vẻ mặt của Tào Vỹ cứng đờ lại, anh ta nhìn thấy Tần Minh lấy ra một bộ ngực cao su thì trợn mắt há mồm, chuyện này, đây thật ra lại là một người đàn ông? Anh đã dùng bộ ngực giả sao? “Qe!” Tào Vỹ nhớ lại mà buồn nôn, anh ta vậy mà lại có thể sờ cái mông của Tần Minh, còn định tối nay sẽ chơi roi da, nến nhỏ với cô gái này, hóa ra lại là một thằng đàn ông.
Tần Minh nói: “Tổng giám đốc Tào, không phải anh nói tôi không được mặt dày mà xen vào chuyện của anh sao? Không phải anh nói chỉ cần một cú điện thoại của anh là có thể xử lý tôi sao?”
Vẻ mặt của Tào Vỹ như đưa đám nói: “Anh bạn Tần Minh, chuyện này, đây chỉ là sự hiểu lầm, là tôi có mắt không biết thái sơn, tôi có mắt không tròng, tôi xin lỗi anh, tôi quỳ xuống trước anh, tôi dập đầu xin lỗi anh, anh chính là bố của tôi, anh chính là ông nội của tôi
Ầm ầm, ầm, Tào Vỹ ra sức đập đầu, không có chút tự trọng nào cả, chỉ mong còn sống.
Tần Minh không có trả lời trực tiếp mà lạnh lùng cười nói: “Anh lấy điện thoại của tôi có đúng không?”
Tào Vỹ vội vàng nói: “Tất cả để ở trong cấp xe phía sau, tôi có muốn cũng vô dụng, anh bạn Tần Minh, cầu xin anh, anh rộng lượng, không nên chấp nhất với kẻ thiếu hiểu biết như tôi, cầu xin anh, phía trên tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, ở dưới còn có con nhỏ, tôi không muốn chết huhuhu...
Tào Vỹ vừa cầu xin tha thứ vừa khóc lóc, vô cùng thảm thiết, vô cùng hèn mọn.
Tổng Dĩnh sau khi nghe xong đi tìm kiếm ngay lập tức, nhanh chóng tìm được, Tần Minh mở màn hình chiếc điện thoại Huawei ngàn tệ lên, thấy được Nhiếp Hải Đường tay chống cằm, ngồi ở trên bàn của kí túc xá, mỉm cười đón nắng chiều, vô cùng xinh đẹp.
Tần Minh lấy được điện thoại di động cho nên tâm trạng rất tốt nói: "Được rồi, chuyển tiền qua đi, có thể tha mạng cho anh. “Tôi chuyển, tôi chuyển, tôi chuyển ngay lập tức. Tào Vỹ nghe thấy có thể sống sót, nhanh chóng chuyển tiền, chuyển qua cho Tần Minh hai tỷ.
Tần Minh cảm thán: “Bọn người lừa đảo này đúng là kiếm được rất nhiều tiền. Cái này còn không phải là con cá lớn à”
Olmei vô cùng ghen tị: “Cuối cùng không phải tất cả để trở thành tiền của cậu chủ sao? Nhưng mà cậu chủ, khi nào sẽ tăng lương cho tôi? Một tháng tôi chỉ có một ngàn tệ, tôi làm sao mà sống?”
Tần Minh cười haha: “Tăng lương hả? Chuyện này thì cô đi tìm thư ký của tôi thương lượng đi.
Tổng Dĩnh thờ ơ liếc nhìn Olmei một cái nói: “Cô không phải là nhân viên đã kí hợp đồng với tập đoàn, là nhân viên hợp đồng riêng của cậu chủ, không có cách nào tăng lương, cũng không có tiền thưởng và tích lũy cống hiến.
Olmei nghe nói như vậy thì tức giận đến ngứa rằng: “Đồ đáng ghét, Tống Dĩnh, cô đang nhắm vào tôi.”
Tần Minh hiếm khi nhìn thấy hai người phụ nữ cãi nhau cho nên cười haha một tiếng, anh cho rằng có được con cá lớn Tào Vỹ này cũng được rồi, định rời đi thì ai biết được trên con đường này lại có thêm một chiếc xe đi đến.
Nhóm người Tất Nguyên nhanh chóng lái xe bao vây chiếc xe kia lại, có hai người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, một người trong đó không phải là giáo sư Phó hay sao?
Một người còn lại Tần Minh chưa gặp cho nên không nhận ra.
Tần Minh quay đầu lại hỏi Tào Vỹ: “Ngoài ra, người kia là ai?”
Tào Vỹ trả lời: “Ông trùm ma túy ông Mã, chất lỏng không rõ nguồn gốc mà mấy người uống là cho ông ta cung cấp. “Ồ, vậy sao? Hai tên cầm đầu đều trốn ra được sao? Còn gặp được tôi ở chỗ này? Tân Minh vui vẻ nhìn về phía hai người, giáo sư Phó và ông Mã bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, có linh cảm không tốt.
Olmei thấy vậy thì lại cầm máy quẹt thẻ lên nói: "Cái đầu của mấy người là hai trăm triệu, tay chân của mỗi cái một trăm triệu, tim, gan, lá lách, phổi, thận mỗi cái năm mươi triệu, tai, mắt, mũi miệng mỗi cái mười triệu, mấy người quẹt thẻ hay là trả tiền mặt đây?”
Ông Mã và giáo sư Phó giận dữ, lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp họ sao? Bọn họ cũng là người lăn lộn giang hồ cho nên hai người lập túc móc vũ khí ra.
Lach cach, lach cach.
Nhưng mà động tác của nhóm người Tần Minh nhanh hơn, mười mấy họng súng đen ngòm nhanh chóng hướng về phía của bọn họ, động tác của ông Mã và giáo sư Phó sợ hãi mà trở nên cứng đờ, sao mấy người này móc vũ khí cũng chuyên nghiệp như vậy? Súng lục bọn họ đã lấy ra một nửa cũng chỉ đành để trở về
A Long đi lên rồi ngừng lại, đánh đấm lung tung rồi kéo hai người họ đến trước mặt Tần Minh.
Giáo sư Phó khó hiểu nói: “Người anh em, chúng ta hình không có quen biết. Nếu như người anh em muốn giàu sang thì hãy cho chúng ta một con đường sống được chứ? Tôi đồng ý bỏ tiền ra mua mạng của mình.
Tần Minh cũng không có thù oán gì với bọn họ, tất cả là vì chuyện có Triệu Mộng Hoa mà bị cuốn vào, cho nên nói: “Được thôi, tính toán xong hết, nếu như không đủ thì lấy tay chân để bù vào “Đừng, đừng, đừng, chúng tôi có tiền giáo sư Phó và ông Mã rối rít cầu xin tha thứ, nói rằng bọn họ có tiền.
Sau một hồi làm việc, Tần Minh lại thu thêm được bốn trăm triệu.
Tần Minh lại cảm thán một lần nữa, cái nghề lừa đảo này đúng là kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là không có cơ hội để hưởng thụ, toàn làm lợi cho anh.
Tào Vỹ nhìn Tần Minh trong lòng đã hối hận đến xanh ruột, đúng là chân nhân bất lộ tướng, nhìn có vẻ như sinh viên đại học khiêm tốn, nghèo mạt rệp ai ngờ đâu lại có lai lịch lớn như vậy chứ. ở khách sạn, bọn họ đã chuẩn bị lối ra để chạy trốn từ sớm, kết quả là cảnh sát thì không bắt được nhưng lại bị người của Trần Minh mai phục trước, đúng là quá lợi hại.
Tần Minh phất tay để cho người trói bọn họ lên xe, tất cả mọi người rút lui.
Ba người giáo sư Phó đều bị trói trên xe, đã đồng ý tha mạng cho họ nhưng chỉ là tha mạng mà thôi, việc còn lại giao cho cảnh sát vậy.
Tần Minh duỗi người nói: “Tiểu Dĩnh, mấy giờ rồi?”
Tổng Dĩnh dịu dàng nói: “Cậu chủ, đã hơn mười một giờ a
Tần Minh thở một hơi nói: “Hôm nay thật sự rất vui vẻ, chơi đã rồi về thôi, cô đi điện thoại cho cảnh sát, tất cả công lao đều để lại cho
Tôn Thường Hi đi.”
Tổng Dĩnh gật đầu một cái nói: “Dạ, cậu chủ cứ yên tâm, sẽ không ai đến làm phiền cậu. “Rút lui.” Tất Nguyên đáp lời xong thì dẫn đội ngũ ám sát rời khỏi hiện trưởng chỉ trong nháy mắt.
Chờ khi cảnh sát đến nơi này lục soát chỉ còn lại ba người giáo sư Phó, cảnh tượng kịch tính này làm cho cảnh sát hết sức ngạc nhiên, cuối cùng thì ai đã giúp bọn họ bắt được nhóm ba tên tội phạm đứng đầu này vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.