Tào Vỹ là khách quen của quán bar, quen với cả bên trông coi và quản lý của quán.
Bởi vì quán bar này tương đối trẻ trung, thường xuyên có thể tình cờ bắt gặp những thanh niên nam nữ đến đây giải tỏa áp lực cuộc sống, nhất là sinh viên nữ.
Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp đại ca Từ, người quản lý trông coi ở đây, yếu đuối như vậy trước mặt một ông già uy nghiệm hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc một nửa, giống như bố đánh con trai vậy, có thể tùy ý xử lý.
Sau đó, ông già uy nghiêm đó lại giống đứa cháu trai đi lấy lòng Tần Minh, một thằng nhóc tầm thường, còn gọi đối phương là “cậu Tần". Vẻ mặt cung kính đó giống hệt như dáng vẻ ông ta quỳ liếm ông chủ lớn sau lưng ông ta vậy.
Tào Vỹ biết hôm nay hắn tiêu đời, dẫm phải miếng sắt rồi.
Tần Minh liếc nhìn đàn em của Niên Lão Lục hỏi: "Chuyện gì thế? Tìm thấy Nhiếp Hải Đường rồi?"
Ông Bạch há miệng đầy lúng túng, nói: "Không phải, chuyện là sáng nay, người đòi nợ của chúng tôi đã đòi nợ bạn gái cũ của cậu Tần, quả thực đáng chết. Đại ca Niên bảo tôi đưa tới cho cậu Tần chút tiền nhỏ, coi như là lời xin lỗi."
Tần Minh cầm lấy một tờ chi phiếu, mới có một triệu.
Không, đây không phải là một con số nhỏ, nhưng đối với anh mà nói có như không có, chi bằng dùng để lôi kéo lòng người.
Anh ném tiền qua rồi nói: "Được rồi, chuyện sáng nay tôi sẽ không trách cứ mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127077/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.