Chương trước
Chương sau
Đã từng có người khảo sát được rằng, trên thế giới này tồn tại những mối tình không phân biệt tuổi tác giữa một người đàn ông lớn tuổi nhiều tiền và một cô gái trẻ thiếu hụt về kinh tế.
Mặc dù không đại diện cho tất cả nhưng vẫn có thể bắt gặp khắp mọi nơi trong xã hội của tất cả các quốc gia trên toàn thế giới.
Tần Minh nhìn Lương Thiếu Dũng gọi một chai whisky và nốc vào họng như đang uống nước, anh ta chỉ muốn say, say càng nhanh càng tốt.
Tần Minh lặng lẽ nhìn, làm như vậy không chỉ hại cơ thể mà càng muốn thu hút sự chú ý của Triệu Mộng Hoa bằng cách tự tổn thương chính mình.
Những kẻ hèn mọn trong tình yêu thường là người cho đi tất cả.
Tần Minh cất lời khuyên nhủ: “Cậu Dũng này, đừng uống như vậy nữa, chết người đấy.”
Lương Thiếu Dũng nghẹn ngào nói: “Chết được thì tốt, chấm dứt tất cả, không cần phải khổ sở. Cô ấy lạnh lùng thể đấy, nói cười trong vòng tay của người đàn ông khác ngay trước mặt tôi. Trước đây cô ấy từng nói rằng cô ấy không thích uống rượu vì say rồi rất dễ bị tôi lợi dụng. Bây giờ thì...
Tần Minh ngẩng đầu nhìn qua đó, Triệu Mộng Hoa đang liên tục uống cocktail hết ly này đến ly khác, hoàn toàn không giống một tay mơ mà lại giống như một kẻ lão luyện trên bàn rượu.
Hòa chung vào không khí đó, Cao Bình và Tống Thu Yên ở kế bên cũng nâng ly rượu nhỏ lên uống cạn một hơi, mấy cô gái này đang cực kỳ phấn khích.
Trong khi đó Trần Mục Linh lại không quen cho lắm, cô ta vừa uống một ngụm Brandy là muốn chạy ngay vào toilet để nôn.
Vốn dĩ Tần Minh không muốn nhiều chuyện, nhưng lúc này Triệu Mộng Hoa đã cùng mấy cô gái đi lấy đồ ăn, trên hàng ghế dài chỉ còn lại một mình Tào Vỹ, ông ta nhanh nhẹn lấy một lọ thuốc hít trong túi ra rồi khẽ xịt vào ly của Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa.
Tần Minh nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không ngờ nhân lúc không có ai, tên này lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Tiếc rằng đối phương hành động quá nhanh nên anh không kịp chụp.
Tần Minh lập tức đứng dậy đi vào toilet tìm Trần Mục Linh, dù sao cũng đã từng chơi với nhau, xuất phát từ lòng chính nghĩa, anh muốn cho mấy cô nữ sinh một lời khuyên chân thành. “Qe ~!” Trần Mục Linh đang khó chịu nên khan trước bồn rửa tay, còn có người đứng bên cạnh chụp lén, dù sao thì vóc dáng, vòng eo, gương mặt của người đẹp như cô ta thì ở bất cứ nơi đâu cũng đều bắt mắt.
Tần Minh đuổi người đang chụp lén đi và lên tiếng: “Trần Mục Linh, cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thật đấy à? Càng ngày càng sa đọa rồi đấy.
Trần Mục Linh quay lại nói: “Cậu nói cái gì? Tần Minh, có phải tôi đi uống rượu với bạn bè, trang điểm đậm lên thì có nghĩa tôi là đứa con gái không đứng đắn hay không? Tôi thành một đứa con gái dễ dãi rồi sao? Chẳng phải cậu cũng đang uống rượu trong quán bar này đấy sao? Cậu thì không sa đọa à? Dựa vào đâu mà cậu lên mặt dạy đời tôi?”
Tần Minh khẽ nói: “Không phải tôi lên mặt dạy đời cô mà là tôi tức giận, mấy đứa con gái hám tiền mà cô quen cũng đã hại đời một Triệu Mộng Hoa ngoan ngoãn rồi kia kìa, khiến cô ta cũng trở nên hám tiền như mấy cô, còn chia tay với cậu Dũng.
Rõ ràng là cô không uống được rượu còn cố giả vờ là uống được để hòa nhập với bọn họ, đừng giả vờ là mình có thể uống nữa.
Đợi đến lúc uống say đến bất tỉnh nhân sự, tôi thấy cô sẽ như cá nằm trên thớt, cô không biết hậu quả sẽ như thế nào sao? Cô có tin là cả tiền lẫn người đều mất sạch không?"
Tần Minh dạy dỗ cô ta như một sứ giả chính nghĩa, khiến trong lòng Trần Mục Linh càng thấy khó chịu hơn.
Trần Mục Linh tức giận cắn môi, cô ta nói: “Tại sao tôi phải nghe lời dạy bảo của tên giả rách như cậu, cậu là cái thá gì? Cậu cho rằng tôi không biết cậu là tên cặn bã trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi sao? Trong kỳ nghỉ hè, tôi thấy ngày nào cậu cũng cùng Bạch Ngọc Thuần làm thuê trong thư viện. Ha ha, Nhiếp Hải Đường mất tích thì lại tìm đến Bạch Ngọc Thuần à?
Cậu tưởng mình là thánh tình chắc? Trường chúng ta có ba hoa khôi thì bị cậu hại mất hai người, cậu còn muốn cưa cẩm cả tôi?
Cậu tưởng tôi không biết cậu là một tên cặn bã, có được mấy đồng tiền bất chính là huênh hoang, cậu nghĩ rằng lời lẽ cũ rích của mình là đạo lý à? Tôi nghe nói Bạch Ngọc Thuần đã chuyển trường, cậu lại mất một con mồi chứ gì? Hôm nay trả nợ cờ bạc cho bạn gái cũ Lý Mộng, quay đầu ăn lại cỏ cũ, cái nết ăn đến là khó coi, buổi trưa còn vì làm màu mà mời bao nhiêu người đến khoe mẽ, làm mất mặt chúng tôi.
Lần trước cậu nói kiếm được hơn một triệu, ha hạ, lúc thì ra vẻ mua hết số kem cùng loại với đại gia nhà người ta, lúc thì khoe khoang trong ngày nhập học, giờ chắc tiêu hết một triệu rồi đúng không?
Một thằng giẻ rách như cậu mà còn lo nhiều chuyện như vậy? Sao cậu không đi mà tìm con bé Trương Tiểu Nghiên làm streamer ấy? Số cậu đào hoa như thế vẫn chưa đủ sao mà còn đến gây sự với tôi? Cậu nhìn trúng tôi à?
Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi sai? Cậu dựa vào cái gì mà lên mặt dạy đời tôi? Tôi đã sai ở đâu nào? Tôi không có sai!
À? Muốn chơi sao? Trần Mục Linh tôi đang ở đây này, có bản lĩnh thì cậu đến mà cưa cẩm tôi đi.”
Trần Mục Linh trút giận một tràng như súng liên thanh xong thì cơ thể đã bắt đầu lảo đảo, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng đã đỏ ửng, trông có vẻ như đã ngà ngà say.
Tần Minh nhớ cô ta mới uống một ly Brandy thôi, mới vậy mà đã say ư?
Uổng công tên Tào Vỹ kia còn làm chuyện mờ ám, đúng là dư thừa.
Trần Mục Linh vẫn chưa hả giận, cô ta chọc vào ngực Tần Minh và mắng: “Cậu biết không? Tôi từng bị cậu làm cho cảm động. Lúc cậu đứng ra cứu tôi trong bệnh viện, tôi thực sự rất cảm động. Khi thấy cậu và Nhiếp Hải Đường tình cảm như vậy, tôi rất hâm mộ hai người, tôi còn từng cảm thấy hối hận. Nhưng thời gian đã chứng minh rằng tôi đui mù nên mới bị cậu lừa dối, cậu là một tên cặn bã.
Ha ha, Nhiếp Hải Đường giàu hơn tôi, ngoại trừ việc giàu hơn tôi thì tôi có gì kém cô ấy? Bây giờ gia đình cô ấy cũng phá sản rồi.
Còn Bạch Ngọc Thuần là con nhà nghèo, ban cho chút ơn huệ là cô ấy sẽ lập tức cắn câu của cậu, bởi vì cưa đổ tôi phải tốn rất nhiều tiền ư?
Trương Tiểu Nghiên cũng là một đứa cô đơn, bị lời ngon tiếng ngọt của cậu lừa gạt, kiểu con gái ngây ngô như vậy thú vị ư?
Còn ai nữa nhỉ? Nghe nói cậu cũng có quan hệ với hoa khôi Mộc Tư Thuần của trường đại học Hí kịch bên cạnh, người ta tìm đến tận nhà rồi đấy.
Chà chà, tay lão luyện tình trường đấy chứ nhì Tân Minh à, con mắt của cậu cũng tinh tường thật đấy, ra tay với toàn người đẹp, Trần Mục Linh tôi không ưa nhìn sao? Hả?"
Mặt Tần Minh tối sầm lại, trong lòng thầm nghĩ “Ý của cô là sao? Trong lòng cô oán hận vì tôi không cưa cẩm cô à? Cảm thấy mắt tôi có vấn đề, hay là tôi không theo đuổi cô mà cho rằng mình không đủ xinh đẹp, cho rằng tôi làm tổn hại đến lòng tự trọng của cô?”
Tần Minh nói: “Trần Mục Linh, không phải tôi cố ý xem thường cô, cô say rồi."
Trần Mục Linh xua tay bảo: “Tôi không say, mới có một ly đã say thế nào được? Sao nào? Chột dạ à? Không cãi lại được rồi hả? Tôi hỏi cậu, tôi thua kém họ sao? Cậu cưa cấm bọn họ mấy lần không thành công rồi mới đến cưa cẩm tôi? Tôi là cái lốp dự phòng của cậu à? Cậu coi tôi là cái lốp dự phòng của mình sao? Đồ cặn bã nhà cậu Muốn cưa cẩm tôi cũng không có cửa đầu. Trong tâm trí của Trần Mục Linh tôi, Tân Minh cậu đã bị liệt vào danh sách đen rồi."
Tần Minh thật sự không biết nên giải thích như thế nào, sao lại mang cả lốp dự phòng ra để nói rồi?
Gương mặt sa sầm lại, cậu nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng Tào Vỹ không phải người tốt.
Trần Mục Linh tựa đầu vào tường và nói: “Tôi biết, cậu không phải người tốt, cậu là tên cặn bã. Hàng năm có rất nhiều người theo đuổi tôi, cậu là người đầu tiên dám coi tôi là một cái lốp dự phòng. Tần Minh, coi như cậu giỏi!
Nói xong, Trần Mục Linh dựa vào bức tường bên ngoài toilet và ngủ thiếp đi.
Ô hay, Tần Minh thật sự không nói nên lời, anh có lòng tốt nhắc nhở cô ta, thế mà lại bị Trần Mục Linh tức tối mắng cho một trận, sau đó không cho anh cơ hội phản bác mà đã say đến ngủ thiếp đi.
Bỗng có một gã đàn ông vẻ mặt gian xảo tiến sát lại gần và nói: “Ê này, người anh em kiếm được hàng à? Hàng này cao cấp đấy, cùng nhau nhé? Tính cả tôi nữa.
Tần Minh tung chân đá văng gã ra, anh tức giận nói: "Tự nhặt xác mày đi.”
Anh đang định nâng Trần Mục Linh lên thì chợt nghe thấy có tiếng người la lối phía sảnh rượu: “Mẹ kiếp, lũ ranh con chúng mày là cái thá gì? Không biết anh Tào à? Dám giành bạn gái của anh Tào sao? Tè ra mà soi lại bản mặt của mình đi, thắng giẻ rách, quỳ xuống cho ông mày!”
Tần Minh nhíu mày, sao lại có người gây rối nhỉ?
Anh đưa mắt nhìn, chết tiệt, đó không phải là cậu Dũng sao? Anh ta đã bị đánh cho sưng mắt, sau đó bị ném sang một bên.
Tần Minh nổi giận, anh vội chạy tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.