Lên sân thượng?
Đây chẳng phải là tín hiệu tốt. Bạch Ngọc Thuần và Tần Minh đang nói chuyện ở trước cửa phòng bệnh, sao Hà Mộng Cô có thể vòng qua cửa sau mà lên sân thượng được?
Hai người không suy nghĩ được nhiều, lập tức chạy về phía thang máy. Khi bọn họ lên tới sân thượng, đã thấy Hà Mộng Cô đứng sát mép tường trên sân thượng của bệnh viện, một chân đã bước ra ngoài, sắp ngã từ tòa nhà cao hơn hai mươi tầng của bệnh viện xuống. "Mẹ!" Bạch Ngọc Thuần vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, hai chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất và kêu lên thất thanh: "Mẹ, mẹ đừng làm chuyện ngu ngốc"
Hà Mộng Cô dùng một tay nắm lấy lan can, một chân đã đưa ra ngoài, yếu ớt nói: "Con đừng tới đây, Thuần Thuần... Mẹ cầu xin con đừng tới đây!"
Nếu không phải sân thượng đủ yên tĩnh, sợ là Tần Minh sẽ không nghe thấy được tiếng nói chuyện yếu ớt của bà ấy.
Bạch Ngọc Thuần khóc nức nở: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ xuống đây rồi nói chuyện được không?"
Tần Minh thật ra hơi nghi ngờ. Hà Mộng Cô khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, sao vừa tỉnh đã muốn nhảy lầu?
Chắc không phải bà ấy tuyệt vọng vì biết con trai đầu độc mình chứ?
Nói thật, Tần Minh cho rằng nhà bọn họ thành như vậy hoàn toàn là do Hà Mộng Cô mà ra. Bà ấy quá chiều con trai mới nuôi ra một đứa trẻ to xác, nhưng luôn dạy Bạch Ngọc Thuần phải nhường nhịn, cúi đầu chịu đựng.
Bạch Đại Hữu chỉ biết không ngừng đòi hỏi, Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127043/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.