Bạch Ngọc Thuần rất tức giận, dù cô có phải nhẫn nhịn bao nhiêu cũng được, nhưng cô không thể chịu đựng được việc anh trai và chị dấu nhắm vào Tần Minh như vậy. Nếu không có sự giúp đỡ của Tần Minh thì nhất định cuộc sống của nhà họ sẽ rất khốn khổ, cũng có thể mẹ cô đã mất từ lâu, đặc biệt là đại gia giàu có từng giúp đỡ cô nhưng không bao giờ lộ mặt lại là ông chủ của Tần Minh, cô đoán cũng là do Tần Minh lên tiếng cầu xin, đó là ơn mà Tần Minh nợ người ta. Bạch Ngọc Thuần duỗi thẳng cánh tay, bàn tay siết chặt lại, cô kích động nói: "Anh cả, chị dâu, lúc trước hai người đã lấy trộm hai trăm nghìn tiền phí phẫu thuật của mẹ, trong đó có một trăm nghìn là Tần Minh đưa, một trăm nghìn còn lại là em vay mượn được. Sau đó vì giúp đỡ em mà anh ấy phải mượn tiền của công ty, ông chủ của Tần Minh có ý tốt nên đã cho ứng trước tiền, trước khi trả lại tiền cho Tần Minh thì hai người có tư cách gì mà quát tháo anh ấy?"Bạch Đại Hữu bị mắng đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, anh ta không thể đáp lại câu nào, tất cả đều là sự thật. Anh ta là một tên khốn nạn, chính bản thân anh ta cũng biết điều đó, nhưng không sao cả, anh ta chỉ muốn tiền. Bạch Ngọc Thuần vẫn tiếp tục mắng: "Hai người chơi bài nợ tận năm trăm nghìn, lần trước chị dâu bị bắt, chẳng phải nhờ có Tần Minh giúp đỡ nên chị dâu mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127034/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.