Trong phòng công tác sinh viên, Tần Minh nhận học bổng và cũng gặp được hiệu trưởng Liêu đã xuất viện.
Bà ta đã bình phục sau vết thương, mặt mày hồng hào.
Tần Minh nói: “Hiệu trưởng Liêu mới ra viện chưa bao lâu đã tập trung vào công việc, cô thật là yêu nghề
Hiệu trưởng Liêu nở nụ cười hiền từ: “Phải kịp thời đưa tiền trợ cấp và học bổng cho học sinh nghèo các em chứ? Tôi biết cuộc sống của em khó khăn, số tiền này tới tay càng sớm càng tốt. Nghe nói em lại đứng đầu lớp trong kỳ thi, làm tốt lắm! Nếu sau này em có thể thi lên nghiên cứu sinh thì càng tốt hơn nữa.”
Tần Minh mỉm cười, hiệu trưởng Liêu thực sự rất quan tâm anh. Bây giờ anh giàu rồi, đương nhiên không lo lắng về học phí, nhưng ba năm qua anh đều phải dựa vào học bổng để vượt qua khoảng thời gian khó khăn. Có lần anh bị bệnh, mua thuốc ở phòng y tế nhưng không có tiền thanh toán, may có hiệu trưởng Liêu tình cờ đi ngang qua trả hộ anh.
Lúc ấy hiệu trưởng Liêu không coi việc đó có gì to tát, bà ta cũng không quen biết Tân Minh, nhưng thời điểm đó anh đã lặng lẽ ghi nhớ ơn của bà.
Tần Minh cầm học bổng, đang định ra ngoài thì hiệu trưởng Liêu đột nhiên đưa một túi chuối cho anh, bà ta bảo: “Tôi tặng cho em này. Nghe con gái tôi nói, tối qua em đã đưa con bé về nhà khi nó say phải không?”
Tần Minh ngạc nhiên, không ngờ hiệu trưởng Liêu lại biết chuyện này, chắc là Liêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127023/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.