Bắc Kinh, Nhiếp Kiến Dân đưa cả nhà già trẻ lớn bé trốn đến một nhà trọ cũ kĩ do anh em cung cấp.
Vòi nước là kiểu xoáy chốt cũ kĩ, toàn bộ phòng ở đầy bụi bặm và mạng nhện, từ sàn nhà và gạch ốp tường, cùng với bố cục trang trí, có thể nhìn ra được ban đầu nơi đây cũng là một phòng trọ khá cao cấp.
Nhiếp Hải Đường dọn dẹp một cái ghế số pha cũ cho Nhiếp Kiến Dân ngồi xuống rồi nói: “Ba, ba thật sự không định tìm mẹ về sao?”
Nhiếp Kiến Dân thở dài: “Bây giờ, ba chẳng có gì cả, hắn là bà ấy đang rất tức giận. Bảo bà ấy đi theo giúp ba làm lại từ đầu đương nhiên là không thực tế, bà ấy sống ở nhà mẹ đẻ có lẽ sẽ thoải mái hơn. “Bốp, Nhiếp Chính Minh ở bên cạnh vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Chuyện sai trái mà ông làm còn ít sao? Mẹ làm giả giấy kiểm tra sức khỏe của em gái, lấy bệnh ung thư để lừa con bé tham gia buổi xem mắt của các đại gia ngoại quốc, ông cũng biết, cũng ngầm đồng ý. Đầu tư vào nhiều doanh nghiệp khoa học kĩ thuật như vậy, kết quả hơn phân nửa chỗ đó đều là hố bẫy, mười cái hợp đồng thì chín cái là ông ký khi quá chén, cuối cùng còn có một cái xảy ra sự cố. Bây giờ tôi vẫn còn đang giận ông đấy
Nhiếp Hải Đường khuyên nhủ: “Anh, anh bớt nói mấy câu đi, hiện tại ba cũng rất phiền lòng rồi.”
Nhiếp Kiến Dân phiền muộn thở dài nói: “Có lẽ đây là hình phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1127009/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.