Tần Minh trông thấy Mộc Tư Thuần ngồi khóc một mình trong góc. Anh đi tới, xoa đầu cô ta và hỏi: "Sao em lại khóc?"
Hu hu... hu hu... Mộc Tư Thuần khóc nấc lên, bỗng ôm chầm lấy Tần Minh: "Anh rể ơi, em thật vô dụng! Em chỉ biết trơ mắt nhìn anh bị nhốt ở bên ngoài, bọn họ không nghe lời em. Em sợ lắm, sợ anh bị đám nhà đầu tư mất lý trí kia đánh chết. Hỗ nghĩ tới chuyện này là em lại khóc không ngừng."
Tần Minh bật cười ha hả, xoa đầu Mộc Tư Thuần. Cô nhóc này rất có lòng.
Anh nói: "Chẳng phải anh vẫn ổn sao? Đừng nghĩ xấu về họ, họ cũng chỉ lo mất trắng tiền đầu tư thôi. Chúng ta hãy suy xét vấn đề ở góc độ của họ và giải quyết vấn đề cho họ là được. Tiền thôi mà, chẳng đáng bao nhiêu."
Mộc Tư Thuần ngẩng đầu nhìn Tần Minh: "Anh rể, anh thật siêu. Lúc đó, đầu óc em rồi như tơ vò, không nghĩ ra cách gì. Lý Mộng chỉ biết trốn, không đi giải quyết khó khăn. Anh giỏi thật đấy! Mẹ em còn mắng anh vô dụng, mẹ có mắt không tròng."
Tần Minh bật cười. Con nhóc này nịnh giỏi đấy, anh thích!
Mộc Tư Thuần thuộc kiểu đáng yêu, hoạt bát, giống như mèo con khiến người ta càng nhìn càng thích. Nhất là lúc cô ta làm nũng, có thể làm trái tim tan chảy.
Tần Minh đè nén cảm xúc rung rinh, vội nói lảng sang chuyện khác: "Được rồi, xử lý chuyện công ty trước đã rồi nói sau."
Hai người đang định đi thì Mộc Hạo bỗng chạy vội tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126980/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.