“Không, bình tĩnh phân tích, cô ta không biết con người thật của mình.”
Tần Minh vừa mặc quần áo vừa bình tĩnh phân tích, thầm nói: “Rõ ràng vừa rồi mình muốn đi, nhưng đột nhiên lại có dục vọng nơi đó, lại còn mãnh liệt đến mức bản thân không thể kiềm chế được, chỉ muốn quan hệ với cô ta, điều này không khoa học chút nào. Mà cô ta cũng không phản kháng thể còn phản khoa học hơn.”
Trong lòng Tần Minh đưa ra kết luận: “Kết hợp với những gì Tần Trung Bách từng nói, e là cô ta đến vì lợi ích nhưng mình từ chối cô ta nên cô ta ra tay với mình.”
Anh quay đầu nhìn Lâm Vũ Nhu, cô đã đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng bước đi lại khập khiễng? Lẽ nào vừa rồi anh mạnh bạo quá?
Lâm Vũ Nhu thẹn thùng nhìn Tần Minh, cô ta nói: "Không ngờ anh nhiệt tình như vậy, em không biết phải từ chối thế nào, anh mạnh quá em không cản được
Tần Minh lại nhìn vết máu trên ghế sô pha da, anh cảm thấy chuyện hai người vừa làm rất kích thích, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác tội lỗi.
Nhưng nghĩ đến đối phương có thể động tay động chân bỏ thuốc vào trong nước thì Thần Minh cũng bớt áy náy, cô bất nhân thì không thể trách tôi bất nghĩa được đúng không?
Tần Minh nhìn thời gian trên điện thoại, đã qua một tiếng rồi, Tổng Dĩnh gửi ba tin nhắn giục Tần Minh đưa ra chỉ thị hành động tiếp theo, Nhiếp Hải Đường cũng hỏi anh sao không đến đón cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126969/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.