Tần Minh về đến phòng, phát hiện đệm nằm dưới đất đã biến mất, chăn cũng được gấp lại.
Mộc Tiêu Kiều mặc áo ngủ gợi cảm, đang nằm trên giường đọc sách, mà bên kia giường bị cô ta ngăn cách bằng một dải ruy băng màu đỏ.
Cô ta nâng sách lên qua mũi, nói: “Mặc dù ngủ chung một cái giường, nhưng anh không được phép động vào tôi.” “Ha ha.” Tần Minh không nhịn cười được, nói: "Cô có biết là cô đang vi phạm pháp luật không? Dùng một dải ruy băng để ngăn đàn ông lại á? Cô ngây thơ thật đấy. Cô không sợ tôi sẽ vượt qua giới hạn để ngủ với cô hả?"
Mộc Tiêu Kiều im lặng: “...”
Tần Minh nói: “Cô nghĩ gì thế? Cho dù cô không chán ghét tôi nữa, thì cũng không thể đột nhiên thích tôi được. Nhưng cô cũng mê tín, cảm thấy tử vi của cô và tôi hợp nhau nên mới cưới để kéo thêm vận may, để có thể giúp nhà họ Mộc các người vượt qua khó khăn vàcứu được mạng của ông nội cô. Cho nên dù cô có ghét tôi đến đâu, nhưng để trấn an cảm xúc của tôi, cô vẫn phải chấp nhận tôi, đúng không?”
Tần Minh nói: “Cô cần gì phải làm vậy chứ? Cô càng như vậy, tôi sẽ càng khó chịu hơn thôi.”
Hành động của Mộc Tiêu Kiều cứng đờ, ẩm ức nói: “Tôi chấp nhận vận mệnh của tôi rồi, tôi vẫn đang cố gắng thích ứng với anh, vì sao anh lại không chấp nhận được tôi? Là vì Nhiếp Hải Đường sao? Toàn bộ mọi người trong thành phố Quảng đều biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126961/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.