Tần Minh không cố chấp được như Bạch Ngọc Thuần, chỉ có thể trả xe lại, nói đôi câu rồi bỏ đi.
Nhưng anh vừa đi, Trần Mục Linh đã tới, kéo Bạch Ngọc Thuần đang muốn đi giao đồ ăn lại.
Cô ta hỏi: “Bạch Ngọc Thuần, nghe nói Tào Cảnh Thành đang theo đuổi cô. Con người anh ta đứng đắn, gia đình lại giàu có, nghe nói là thân thích với nhà họ Tào vô cùng giàu có. Một người đàn ông tốt như vậy cô không muốn, lại cứ theo cái tên đàn ông cặn bã bội bạc, vong ơn phụ nghĩa Tần Minh này?”
Bạch Ngọc Thuần chỉ cảm thấy khó hiểu, dù cùng một học viện, cô cũng từng gặp Trần Mục Linh, biết cô ta là một cô gái rất xinh đẹp, còn là học sinh nổi tiếng, nhưng hai người cũng đâu thân thiết gì.
Cô nói: “Con người Tần Minh rất tốt, lúc tôi khó khăn nhất, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều, cô không hiểu anh ấy, xin đừng nghe người khác nói xấu rồi đi bôi nhọ anh ấy.”
Trần Mục Linh cãi lại: “Sao tôi có thể không hiểu cậu ta được? Tôi thân với cậu ta lắm đấy, các anh em của cậu ta cũng chơi cùng chúng tôi, lúc trước cậu ta còn theo đuổi tôi kìa. Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, để cô cách xa tên cặn bã, tránh bị tổn thương. Cô còn không biết ơn?”
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu: “Tần Minh rất tốt, anh ấy gần như là một người hoàn mỹ.
Nghe thấy câu này, Trần Mục Linh và Triệu Mộng Hoa đều sợ ngây người, không ngờ Tần Minh lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126919/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.