Tần Minh nói: “Đa số những người có mặt ở đây đều là người có máu mặt, thân phận rõ ràng, tuổi tác cũng dễ sàng lọc, chỉ cần là người không rõ lai lịch, một khi mọi người tự công khai thân phận của mình, tự nhiên anh sẽ dễ dàng tìm thấy cậu chủ anh muốn tìm thôi.”
Lính đánh thuê nước ngoài kia nghe xong thì khá hài lòng vỗ vào ngực Tần Minh nói: “Good boy, tôi muốn tìm một người khoảng ba mươi tuổi, khá bí ẩn, chưa kết hôn, rất giàu, cực kỳ giàu. Cậu tìm đi, nếu thật sự là người tôi muốn tìm thì các người đều có thể an toàn rời khỏi đây.”
Tần Minh cười khổ đáp: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, xin các anh đừng chĩa súng vào tôi, tôi sợ."
“Ok” Thủ lĩnh kia vung tay lên, tất cả nòng súng đều dời khỏi Tần Minh.
Tần Minh đi ra ngoài, cố ý đến gần bên cạnh phòng điều khiển máy tính, chỉ vào một người đàn ông gần nhất hỏi: “Này, ông là ai? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”
Mộc Hạo dở khóc dở cười, nhưng bây giờ bị bọn cướp bóc không biết từ đầu chui ra bao vậy, ông ta không thể không ngoan ngoãn phối hợp: “Tôi tên Mộc Hạo, năm nay năm mươi ba tuổi, chắc tôi có thể được gọi là ông chủ luôn rồi. Nhưng tôi vẫn luôn làm việc ở thành phố Quảng, Thích Vân Đông là người tôi muốn nịnh hót cũng không được, sao có thể là cấp dưới của tôi chứ?"
Tần Minh chỉ vào Mộc Hạo, lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126887/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.