Mọi người đang định giải tán thì Lý Mộng lại kéo một nữ cảnh sát chạy ra, nói: “Đồng chí cảnh sát, là anh ta đã ăn cắp tiền của khách hàng trong công ty, thư ký của sếp anh ta đang tìm anh ta khắp nơi kìa, các cô mau bắt anh ta đi.”
Mọi người sững sờ, thằng nhóc này ăn cắp tiền của khách hàng trong công ty? Không giống lắm nhỉ, trông cậu ta rất chính trực.
Tần Tố Tố sợ tái mặt, cô ấy không ngờ Lý Mộng lại tìm cảnh sát đến bắt Tần Minh.
Lý Mộng đắc ý cười to: “Ha ha ha, Tần Minh, anh xong rồi, anh không thoát được đâu! Không bao lâu nữa khoảng cách thân phận giữa chúng ta sẽ ngày càng lớn, tôi là sinh viên xuất sắc của một trường có tiếng, còn anh là tù nhân, loại người thuộc tầng đáy xã hội như anh không xứng xách giày cho tôi!”
Tần Tố Tố nghẹn ngào chất vấn: “Chị Lý Mộng, sao chị lại làm vậy?”
Lý Mộng lập tức mỉa mai đáp lại: “Tại sao ư? Tại vì tôi vui! Lúc chia tay, thằng giẻ rách Tần Minh này còn nói lời làm tổn thương tôi, nói tôi bốn mươi tám tệ một đêm, còn bấu víu đại gia, tôi không phục! Vì sao trong khi cả hai đều sống dựa vào người khác, anh ta ngày càng sống tốt hơn còn tôi thì ngày càng tệ đi?
Nếu anh ta sống tốt thì là tin sét đánh giữa trời quang với tôi.
Ban đầu tôi tưởng anh ta đầu tư cổ phiếu kiếm được chút tiền, sau đó còn nói mình trúng xổ số, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126858/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.