Tần Minh nghe thấy tiếng thét chói tai, lập tức chạy về sân bowiling, anh nhìn thấy rất nhiều người, đều là vệ sĩ mặc vest đen.
Trương Hạo Vân và bốn cô gái Vương Hiểu Lê, Vương Tĩnh, Nhiếp Hải Đường, Trương Tình Tình cũng đều có mặt, trên đất còn có một vũng máu chó.
"Cherry, Cherry..""
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ôm con chó bị đâm, vô cùng đau lòng khóc lóc thảm thiết.
Tần Minh nhìn thử, con chó có lông màu nâu, dáng người thon dài, rất giống thần Anubis của Ai Cập.
Đây là một con chó săn Pharaoh huyết thống cao quý, giống chó cổ xưa nổi tiếng.
Tần Minh nhìn con dao dính máu bên chân Vương Tĩnh, hiển nhiên là con dao vừa đâm con chó kia, có thể sống hay không cũng khó nói.
Dường như Vương Tĩnh rất sợ hãi, hai tay đều đang run rẩy.
Vương Hiểu Lệ cực kỳ kiêu căng: "Đừng tưởng các người đông thì chúng tôi sẽ sợ, là chó của bà xông tới trước, còn muốn tấn công người khác, chúng tôi chỉ tự vệ thôi"
Trương Tình Tình cũng nói: "Đúng, đây là lỗi của các người."
Người phụ nữ kia ngẩng đầu nổi giận: "Cherry của tôi là chó săn Pharaoh, bình thường rất dịu dàng ngoan ngoãn, nó sẽ không tấn công người lạ trừ khi nó bị tấn công trước.Tôi muốn xem camera để biết ai ra tay trước"
Nghe bà ta muốn xem camera, mấy cô gái Vương Hiểu Lệ tỏ vẻ do dự, tựa như thoáng chốc không thể cãi lại.
Sau khi người phụ nữ ngẩng đầu lên, Tần Minh phát hiện đây chẳng phải là vợ của Thích Vân Đông, Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126819/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.