"Làm sao vậy? Tần Minh kia rơi xuống bồn cầu rồi à?" Trên bàn ăn, Hà Mộng Liên nóng giận, bởi vì mọi người đã ăn xong mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tần Minh đâu. Triệu Phú Quý nói: "Cháu vừa mới đi vệ sinh nhưng không thấy ai. Không phải là anh ta sợ cháu bảo đi trả tiên nên bỏ chạy rồi đấy chứ?" Tạ Đào cười khẩy: "Không chỉ da mặt dày mà còn nhát gan, ha ha ha. Phú Quy, sao anh lại có bạn học quái gở như vậy? Sau này đừng qua lại với anh ta nữa" Triệu Phú Quý khinh thường: "Cậu ta còn chẳng xứng xách giày cho anh, còn lâu anh mới qua lại với cậu ta." Tạ Quảng Khôn cảm khái lắc đầu thở dài: "Thuần Thuần, không phải chú nói cháu đâu, nhưng cháu kết bạn kiểu gì vậy? Không xem nhân phẩm của người ta thế nào à? Nhìn bạn của Đào Đào nhà chú mà xem, không chỉ có tiền lại còn khiêm tốn, ít nhất sẽ không ăn xong mượn cớ đi vệ sinh chạy mất. Cậu ta nghĩ mình là Lưu Bang hay sao?" Bạch Ngọc Thuần vô cùng tủi thân, cô cũng không biết Tần Minh đi đâu, anh chỉ gửi tin nhắn nói mình có việc quan trọng. Bạch Ngọc Thuần đáp lại: "Anh ấy nói có việc quan trọng đột xuất nên về trước, nhưng lát nữa xe của bạn anh ấy sẽ tới đưa chúng ta về" Tạ Đào cười chế giễu: "Ha ha, đúng là chết cũng không hối cải, em họ à, em đúng là hết thuốc chữa, em đã bị cái tên nghèo rớt mồng tơi kia mê hoặc thân hồn điên đảo rồi hả? Anh ta chỉ hơi đẹp trai một chút thôi, nhưng trong xã hội này, đẹp trai có tác dụng gì chứ? Làm người vẫn cần phải có trách nhiệm, như Phú Quý nhà chị đây này" Hà Mộng Liên cũng cười: "Thế nào? Không muốn đi xe dì à? Chậc, chị cả, nghe con gái chị nói gì kia? Chúng em mời mọi người ăn sơn hào hải vị mà vẫn chưa thấy cảm kích, chưa thấy đủ à?" Bạch Ngọc Thuần vội lắc đầu: "Không phải, cháu không có ý đó. Nhưng Tần Minh thật sự đã nói sẽ sắp xếp xe cho chúng cháu, hơn nữa như vậy cũng không cần làm phiền dì Liên nữa ạ" Tạ Đào nhếch môi khinh bỉ, nói: "Chậc, kẻ nghèo khó như anh ta thì có thể sắm được xe gì? Dẫu sao xe của ba chị cũng là xe Nhật, xe của Phú Quý là BMW Brilliance. Em họ à, dù cả đời này em không bước được vào xã hội thượng lưu thì cũng đừng để cả đời ở tầng lớp dưới cùng của xã hội làm người thấp kém chứ? Con người phải có chí tiến thủ vươn lên" "Thôi, không chờ nữa, Đào Đào, chúng ta đi xem phim" Triệu Phú Quý ợ lên, đắc ý lấy thẻ tín dụng ra, đưa cho người phục vụ mang hoá đơn: "Tôi quẹt thẻ thanh toán" Mặc dù ăn một bữa hết tám mươi tám ngàn, Triệu Phú Quý cũng hơi xót tiên, thế nhưng cậu ta không coi là chuyện gì to tát, dù sao hết tiền thì về nhà xin, ba mẹ cậu ta có tiền là được rồi. Cả đoàn người bước ra khỏi nhà hàng, trong lòng Bạch Ngọc Thuần cảm thấy có chút không vui. Cô không buồn vì bị người thân quở trách, mà buồn vì họ mảng Tần Minh. Cô rất muốn phản bác nhưng lại không biết phải phản bác lại thế nào. Cô đứng ở cửa, trong lòng vẫn tin chắc Tần Minh sẽ nhờ bạn lái xe đưa mẹ con họ về. Lúc này, Triệu Phú Quý đã lái chiếc xe BMW Brilliance của cậu ta tới. "Woa! Phú Quý, anh thật tuyệt vời" Hai mắt Tạ Đào chợt sáng lên. Thân xe thon dài, nước sơn màu trắng, lưới tản nhiệt ở đầu xe cực ngầu cùng logo trời xanh mây trắng, BMW đã thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi vừa xuất hiện. Tạ Quảng Khôn và Hà Mộng Liên cũng liên tục ngạc nhiên cảm thán, quan sát chiếc BMW kỹ lưỡng, thậm chí Hà Mộng Liên còn chụp vài bức ảnh tự sướng. Bạch Ngọc Thuần cũng không khỏi nhìn nó nhiều hơn, mặc dù trong lòng cô có hơi ngưỡng mộ, nhưng không hề bị lay động. Triệu Phú Quý nhìn Bạch Ngọc Thuần, dáng ngọc yêu kiều, điềm đạm đáng yêu của cô khiến lòng cậu ta ngứa ngáy. Cậu ta nói: "Bạn học Bạch cũng lên xe đi. Tôi đưa mọi người về, dù sao cũng là họ hàng của Đào Đào" Tống Dĩnh tỏ vẻ bất mãn: "Thôi bỏ đi Phú Quý, em phiền nhất là mấy người họ hàng nghèo khó đấy, đưa họ đi cùng mất mặt lâm" Hà Mộng Cô cũng cất lời: "Ặc, làm vậy không hay đâu, xe của cậu là xe sang, chúng tôi lại đều là nông dân, giày chúng tôi sẽ làm bẩn xe cậu mất. Chúng tôi đi xe buýt về là được rồi" Triệu Phú Quý cười nhạo: "Sao? Không phải Tần Minh nói bạn cậu ta tới à? Ha ha, tôi quên mất, cậu ta thích khoác lác lắm, chỉ có cái miệng chứ không được việc gì. Bạn học Bạch, đừng đi theo tên vô dụng Tần Minh đó nữa, tôi giới thiệu cho cậu người khác tốt hơn" Tống Dĩnh không hài lòng: "Em họ, em đừng có không biết điều nhé? Phú Quý nhà chị đã nói vậy rồi, em còn ngây ra đó là có ý gì?" Bạch Ngọc Thuần cần môi, kiên trì nói: "Tần Minh nói được chắc chắn sẽ làm được" Hà Mộng Liên chụp ảnh xong cười chế nhạo: "Ha, cái thằng rẻ rách kia cho cháu uống thuốc mê rồi đúng không? Cậu ta có thể tìm được xe không? Lát nữa chú dì về, mọi người không đi xe Phú Quý thì tự về nhé" Bạch Ngọc Thuần vẫn cần răng kiên trì trả lời: "Vậy chúng cháu sẽ tự về, không cần làm phiền dì Liên" "Chậc" Triệu Phú Quý rất không vui, cậu ta không hiểu Tần Minh có gì tốt mà lại khiến nhiều cô gái xinh đẹp mê mẩn đến thế?Triệu Phú Quý tỏ thái độ khó chịu khiến nhà Tạ Đào nổi giận. Tạ Đào hùng hố xuống xe: "Bạch Ngọc Thuần, xin lỗi Phú Quý ngay. Phú Quý bỏ ra bao nhiêu tiền mời gia đình quỷ nghèo các cô ăn cơm mà cô còn không biết xấu hổ? Cô khiến Phú Quý đang vui trở nên tức giận như vậy, cô không biết ngượng à?" Tạ Quảng Khôn cũng rất đau lòng: "Đứa bé Thuần Thuần này, mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, bây giờ lại bị phá hỏng rồi. Chị cả, chị cũng không quan tâm sao?" Hà Mộng Cô sợ hãi, nhanh chóng kéo tay Bạch Ngọc Thuần rồi nói: "Thuần Thuần, mau xin lỗi đi con" Bạch Ngọc Thuần thật sự không nói nên lời, nếu cô không đi xe của người khác về là sai thì cô thà sai hết lần này đến lần khác. Nhưng thấy mẹ yêu câu như vậy, cô lại hơi sợ. "Bíp bíp!" Đột nhiên một chiếc Rolls-Royce EWB bấm còi, thân xe dài hơn bảy mét, màu trắng sữa lấp lánh, xe được thiết kế theo phong cách hoài cổ, logo "RR" in trên bánh xe, còn có biểu tượng nữ thần đang bay lên ở đầu xe, cực kỳ bất mắt. Chiếc Rolls-Royce đỗ ngay bên cạnh chiếc BMW Brilliance, thoáng chốc khiến Triệu Phú Quý và những người khác ngẩn tò te. Hà Mộng Liên nuốt nước bọt rồi hỏi: "Đây là xe gì vậy? Đẹp phết đấy chứ, R là cái quái gì đây?" Tạ Quảng Khôn sâm mặt: "Ừ, tôi cũng không biết nữa, chắc là xe nội địa. Bây giờ ô tô nội địa cũng làm lố lắm, vì càng lố thì giá càng đất, suy cho cùng dân Trung Quốc mình người ngốc tiền nhiều" Tạ Đào tức tối nói: "Ba, đây là Rolls-Royce, xe nhập khẩu đấy. Nhìn con xe này có vẻ là loại chống đạn, giá hàng chục triệu đô." Tạ Quảng Khôn nghe xong thì đỏ mặt, thở gấp: "Cái gì? Đây là Rolls-Royce hả? Chẳng trách nó lại đẹp như vậy, khí chất cũng khác. Người đi con xe này phải giàu cỡ nào chứ? Đại gia siêu giàu." Hà Mộng Liên khoe khoang với hai mẹ con Bạch Ngọc Thuần: "Nhìn thấy chưa? Nơi này là nơi người giàu hàng đầu cũng tới ăn, đây mới là xã hội thượng lưu, hôm nay mọi người được thấy rồi chứ?" Hà Mộng Liên khiêm tốn cúi xuống, nói: "Thấy rồi, thật lợi hại" Cửa xe mở ra, Tống Dĩnh bước xuống rồi tiến về phía trước: "Cô Bạch, anh Tần Minh bảo chúng tôi tới đón cô về, mời cô lên xe" Nói xong, Tống Dĩnh bước tới cửa xe, cực kỳ lịch sự làm tư thế mời. Nhưng không ai nhúc nhích vì việc này quá phô trương, quá vượt trội. Mấy người mắng Tần Minh một lượt, còn cho rằng Tần Minh không tìm được xe, kết quả lại có một chiếc Rolls- Royce xuất hiện? Ngay cả Bạch Ngọc Thuần cũng cảm thấy khó tin, đây thật sự là xe Tần Minh tìm tới sao? Triệu Phú Quý há to miệng, không khép lại được: "Sao có thể chứ?" Tạ Đào cũng la lên: "Không thế nào, chắc chắn có nhầm lẫn ở đâu đó" Điếu thuốc trong miệng Tạ Quảng Khôn cũng rơi xuống, ông ta còn xoa tai, cho rằng mình nghe nhầm. Hà Mộng Liên đã lấy máy ảnh ra, định chụp vài bức tự sướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]