"Ba em là dân cờ bạc, nợ nần ngập đầu nên chạy trốn rôi.Em cũng không biết ông ấy đang ở đâu"
Bạch Ngọc Thuần ấp úng rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra.
Gô cố nén nỗi buồn, nói tiếp: "Có điều ông ấy bỏ đi lại là chuyện tốt đối với gia đình em.Trước đây thường hay có người đến nhà đòi nợ làm em rất sợ hãi.Sau khi ông ấy bỏ đi, nhà em được yên bình"
Tần Minh không nhịn được lắc đầu.
Đúng là ba nào con nấy, ba là dân cờ bạc, cả con trai lẫn con dâu cũng vậy.
Mẹ là người mềm lòng, giỏi nhẫn nhịn.
Bạch Ngọc Thuần cũng mềm lòng, cũng giỏi nhẫn nhịn! Tần Minh đứng dậy, vừa vỗ bụi đất vừa nói: "Em đã từng nghĩ đến tương lai của mình chưa?"
"Em không có tương lai"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu với dáng vẻ ảm đạm: "Em cảm thấy mình rất xui xẻo, đi đến đâu cũng gặp xui xẻo.Em còn nghĩ phải chăng gần đây đàn anh bị em làm liên lụy nên mới xui xẻo hay không"
Tần Minh không nhịn được cười phá lên: "Nhưng anh không xui xẻo, số anh đỏ lâm!"
Tần Minh không nói dối.
Anh thích đánh nhau từ nhỏ, sau khi trưởng thành tay chân vẫn lành lặn.
Hồi cấp ba anh cố gắng hết mình một năm, không ngờ thi đậu đại học công nghệ tỉnh Hoa - trường đại học hàng đầu thành phố Quảng.
Một trấn nhỏ như trấn Bạch Thủy tự dưng có hai sinh viên của trường đại học hàng đầu.
Khi đó, Tần Minh còn được lãnh đạo trên trấn đón tiếp và trao học bổng.
Sau khi vào đại học, anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126761/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.