Tần Minh cảm thấy nụ hôn của Nhiếp Hải Đường mềm mại như kẹo bông, cái lưỡi nhỏ nhắn nhanh nhẹn mà lại hoạt bát, nước bọt ngọt ngào mát lạnh như một ly nước chanh giữa ngày hè, thấm vào ruột gan anh.
Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới tách ra.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, Nhiếp Hải Đường đột nhiên ngượng ngùng đẩy Tần Minh ra.
Cô chạy đến bên giường quấn chiếc khăn tắm lớn, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo: "Tần Minh, cậu, cậu đừng hiểu lầm, tôi, tôi trượt chân thôi. Chuyện này... chuyện này đã xảy ra rồi, tôi cũng không phải người cổ hủ có suy nghĩ lạc hậu, chỉ là nụ hôn đầu thôi. Mất thì mất vậy. Coi như là phần thưởng vì cậu đã cứu tôi, cậu đừng để bụng
Tần Minh sờ lên bờ môi, vị ngọt ngào trong miệng vẫn chưa tan.
Thế nhưng lời nói nũng nịu lại kiêu ngạo của Nhiếp Hải Đường cũng khiến trong lòng anh ấm áp, đúng là một cô gái không thành thật.
Anh chậm rãi mở mắt ra thì thấy dáng vẻ Nhiếp Hải Đường ngại ngùng quấn khăn tắm, anh cười và nói: "Hải Đường, cậu thật xinh đẹp."
Trong lòng Nhiếp Hải Đường rất vui mừng.
Cô cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ, Nhiếp Hải Đường lặng lẽ tự véo mình một cái, sợ rằng tất cả chỉ là giả, khi cảm giác đau đớn cho cô biết mọi thứ là thật thì cô lại càng thấy vui hơn.
Vốn dĩ Nhiếp Hải Đường đã bỏ cuộc, đã tuyệt vọng, thậm chí còn dặn dò Trương Tình Tình đừng nói cho Tần Minh biết, nhưng cuối cùng Tần Minh vẫn đến, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-ngong-cuong/1126732/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.