"Cô nói xong chưa?"Hắn quát."Ế..chưa gì đã giận rồi à?Xem ra cái tính lạnh lùng của anh biến mất rồi chắc thay vào đó là cái tính nóng nảy của tôi chứ gì?"Nó nhếch môi nói.
"Câm miệng....việc xảy ra cũng đã gần một năm rồi cô giờ lại nói là không làm??Mẹ tôi bị cô hại chết như vậy chắc bà cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã coi trọng cô."Hắn trừng mắt nhìn nó nói.
"Anh dạo này đã lãng tai rồi...Hay là để tôi nhắc lại cho anh nhớ!!!Tôi không phải loại người muốn giết ai thì giết,tôi rất quý mạng sống của người khác đấy...là do mẹ anh đồng ý...bà đồng ý thực hiện kế hoạch mà tôi lập ra..là bà ấy tự nguyện,tôi đâu có phải là giết bà ấy không không như vậy....Chả phải lúc trước tôi đã nói là chỉ vì muốn tốt cho anh thôi sao?Cơ mà giờ nói ra cũng vô nghiệm....anh coi tôi là kẻ thù,tôi cũng xem anh là kẻ thù.Anh hận tôi vì tôi hại mẹ anh,tôi hận anh vì anh phụ tình tôi.Một ngày nào đó anh tàn nhẫn trả thù tôi còn tôi thì sẽ khiến anh phải sống trong đau khổ,khiến anh phải sống trong địa ngục."Nó nhìn hắn cười nói.
"Nói cho lắm rồi lại chả hiểu gì."Hạo Thiên thở dài nói.
"Cấm anh chế giễu tôi."Nó trừng mắt nhìn Hạo Thiên.
"Về nhà mà suy nghĩ kĩ lại những lời mà tôi nói trước đây và bây giờ...tiếp tục nấu bữa cơm."Nó nhìn hắn cười đểu.
Hắn tay nắm thành quyền bực dọc rời khỏi nơi đó.Hắn còn chưa hồi phục lại những tổn thương nó gây ra cho hắn mà tại sao nó lại xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-gia-mau-lanh-va-tieu-thu-mau-nong/3236866/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.